Thế nhưng giọng nói châm chọc của Hàn Thất Thất lại đột nhiên vang lên: “Bận việc hay vội đi gặp người ta vậy hả?” Hả? Anh sững sờ. Đến khi anh quay đầu lại thì trông thấy vẻ mặt tức tối của cô ta! Cô ta bị sao vậy nhỉ? Anh do dự một lúc rồi mới lên tiếng đáp: “Tôi đi xử lý việc ở Marmart”. Hàn Thất Thất bĩu môi trêu ghẹo: “Thật không? Hay là đi gặp ngôi sao nổi tiếng gì đó?” Ngôi sao nổi tiếng? Hạ Hâm Điềm… Anh ngẩn người, lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ. Sao nghe… chua dữ vậy? Anh bất lực nói: “Thế cô không tin thì đi theo tôi”. Dù sao cô ta cũng đã thiết kế xong cho cơ sở mới, bây giờ cũng chẳng có việc gì để làm. Cô ta kiêu căng hất hàm lên tiếng: “Đi thì đi!” Nói rồi cô ta đứng bật dậy, khoanh tay trước ngực nhìn anh. Bộ dạng y hệt chị cả trong giới xã hội đen! Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn cô ta rồi cất bước đi ra khỏi phòng làm việc. Thế nhưng anh mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng hét ầm ĩ: “Á!” Tiếp đó là một tiếng va đập trầm đục vang lên: “Uỳnh!” Anh không khỏi kinh ngạc.Quay đầu nhìn lại, anh phát hiện Hàn Thất Thất mới rồi còn kiêu ngạo ương bướng mà nay đã nằm dài trên mặt đất... Việc này... Trương Minh Vũ trợn mắt há hốc miệng nhìn cô ta. Vương Vũ Nam bịt chặt miệng, khiếp sợ không thua gì Trương Minh Vũ. Hàn Thất Thất cứ lặng lẽ nằm dài trên mặt đất, không hề có ý định đứng dậy... Đôi tay nhỏ trắng trẻo nắm chặt, thân thể cũng đang run lên từng chập. Trương Minh Vũ cố nén cười, nói: "Ài, con người ấy mà, chớ nên kiêu ngạo quá, bằng không... chậc chậc". Thân thể Hàn Thất Thất lại run lên kịch liệt hơn. Vương Vũ Nam cũng cố nhịn cười, lo lắng hỏi: "Thất Thất à, cậu không sao chứ?" Hàn Thất Thất không buồn đáp, chỉ gục đầu đứng lên, hung hăng xông thẳng ra cửa. Xấu hổ chết mất thôi! Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành cất bước đi theo. Mãi đến khi ra ngoài cửa khách sạn, Hàn Thất Thất mới thấy cơn bỏng rát trên mặt từ từ tan biến.