Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... vậy để lần sau đi, hôm nay cháu còn có việc gấp..."
Chu Cửu Yến không nói được gì nữa.
Hàn Thiên Hoa phất tay, nói: "Được rồi, mấy đứa đi trước đi".
Hàn Thất Thất và Trương Minh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Hàn Thiên Hoa lại vang lên: "Tối nay làm xong việc thì cùng quay lại là được, vừa hay phòng Thất Thất đủ rộng, hai đứa ngủ cùng nhau cũng được".
"Cũng tiện bàn công việc".
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất như bị sét đánh!
"Bố..."
Mặt Hàn Thất Thất đỏ ửng lên!
Trương Minh Vũ nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O!
Chuyện... gì vậy...
Hàn Thất Thất lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn không nói được gì!
Cô ta kéo Trương Minh Vũ, loạng choạng bỏ chạy!
Ngủ cùng nhau á! Còn lâu đi!
Hàn Thiên Hoa mỉm cười.
Chu Cửu Yến khó chịu liếc mắt nói: "Ông đừng có dọa người ta".
Mắt Hàn Thiên Hoa lóe sáng: "Không dọa không được, Thất Thất ngốc thế không biết lúc nào mới chủ động".
"Bà cũng thế, lần sau lúc rảnh rỗi phải dạy Thất Thất đi".
Chu Cửu Yến trợn mắt.
Lúc này Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đã xông thẳng ra khỏi trang viên.
Phù!
Hai người nặng nề thở dốc.
Hàn Thất Thất chạy không thở được, mặt và cổ đều đỏ bừng.
Trương Minh Vũ cũng hơi bất ngờ.
Anh chưa bao giờ thấy Hàn Thất Thất như vậy cả...
Trương Minh Vũ cười nói: "Thất Thất, cô có phải là con ruột của họ không thế?"
Trương Minh Vũ nhíu mày, hậm hực: "Anh mới là đồ nhặt ở gầm cầu về ấy!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Hai người ngồi lên xe đi đến khách sạn Hồng Thái.
Cả chặng đường Hàn Thất Thất không nói gì, mặt vẫn đỏ bừng, trông dịu dàng hơn mấy phần.