Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 707



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh họ Lâm Tuấn Khải lại làm ra loại chuyện đó, bác hai nói xem là mất mặt hay đẹp mặt?"  

Trời!  

Anh vừa nói đến đó, khắp phòng liền vang lên tiếng hít hà.  

"Cậu... Cậu..."  

Bà hai lắp bắp hồi lâu mà vẫn không sao nói nổi một câu hoàn chỉnh.  

Sau khi Lâm Tuấn Khải ra đi, vụ việc đầu độc trở thành điều tối kị của nhà họ Lâm.  

Vậy mà Trương Minh Vũ lại dám thẳng thắn đề cập đến như thế?  

Sắc mặt Lâm Quốc Long cũng trở nên khó coi vô cùng.  

Nhưng không một ai dám nói thêm điều gì!  

Ông cụ Lâm yên lặng gật gù, ánh mắt đầy tán thưởng.  

Bà hai đã bắt đầu giận run người lên, con ngươi hừng hực như sắp phun lửa.  

"Được rồi!"  

Bà cả quát lạnh một tiếng, tức giận nói: "Trương Minh Vũ, cậu làm nhà họ Lâm mất mặt bao lâu như vậy, không có lấy một thành quả ra hồn nhưng khả năng hỗn láo chống đối người trên thì tăng cao không ít đâu!"  

"Có còn nhớ thân phận của mình là gì không đấy!"  

Trương Minh Vũ cười nói: "Cháu nhớ chứ, mọi người không thấy cháu vẫn đứng đây sao, nói chuyện với các vị, dĩ nhiên cháu phải cung kính hết mực".  

"Nhất là bác cả, nói chuyện với bác cả, cháu càng phải kính cẩn hơn".  

"Dẫu sao, bác cả chính là chủ nhà họ Lâm ta nha".  

Nói xong, Trương Minh Vũ nở một nụ cười đầy thâm ý.  

"Hỗn láo!"  

Lâm Quốc Phong vỗ bàn đứng phắt dậy, cả giận quát: "Trương Minh Vũ, cậu nói nhăng gì đấy! Chủ nhà này là bố tôi!"  

Trương Minh Vũ vỗ đầu một cái, làm như vừa bừng tỉnh: "À, đúng rồi, ngại quá, cháu nói nhầm".  

"Nhưng lợi hại thì vẫn là bác cả mới lợi hại, ra lệnh hùng hồn như thế, cháu còn tưởng bác cả là chủ nhà cơ, xin lỗi ông nội ạ".  

Nói xong, anh còn cười tủm tỉm, nào thấy chút ý hối lỗi?  

Vừa nghe đến đó, con ngươi Lâm Kiều Hân bừng sáng.  

Thật thông minh!  

"Cậu..."  

Bà cả cũng đã giận không kìm được, vô thức thu bớt sự kiêu căng của mình lại.  

Lâm Quốc Phong híp mắt nhìn Trương Minh Vũ, con ngươi lóe sáng.  

Ngay tại lúc này, ông cụ Lâm chợt hiền hòa lên tiếng: "Không ngại, cháu không nói thì ông cũng cho rằng vợ thằng cả là chủ nhà họ Lâm chúng ta cơ đấy".  

Nói xong, ông cụ còn vuốt râu mỉm cười.  

Ông cụ Lâm vừa lên tiếng, Lâm Quốc Phong và bà cả đồng loạt biến sắc.  

Những người khác cũng kinh ngạc vô cùng.  

Ông cụ lại... hùa theo lời Trương Minh Vũ?  

Việc này...  

Một giây sau, bà cả thất kinh đứng dậy, lo sợ nói: "Bố, con không có ý gì đâu ạ! Con chỉ là... Con chỉ nói theo thói quen".  

Trương Minh Vũ vội vã phối hợp ngay: "Đúng đó ông nội, ông chớ nên trách bác cả, chẳng qua bác cả làm chủ nhà quen rồi, một chốc một lát không đổi lại được mà thôi".  

Nói gì thế...  

Tất cả mọi người đều choáng váng.  

Bà cả trừng to mắt, tròng mắt sắp lọt ra ngoài đến nơi, bà ta nôn nóng nói: "Không phải thế! Bố, con thật sự không có ý đó đâu ạ!"