Nụ cười nhạt trên mặt những thành viên hai nhà Lâm Quốc Long và Lâm Quốc Phong đã đông cứng lại. Lâm Tuấn Minh quên cả cơn đau trên người, ánh mắt lạnh buốt bắn về phía Trương Minh Vũ. Chết tiệt! Nhưng anh ta lại không biết phải nói gì lúc này. "Việc này..." Lâm Quốc Long há hốc miệng, nhưng mãi vẫn không nói nên lời. Cuối cùng, Lý Phượng Cầm cũng tỉnh táo lại, nôn nóng nói: "Kiều Hân, con nói gì thế hả? Con điên đấy à? Con còn định ở cùng một phòng với nó?" Lâm Kiều Hân ngỡ ngàng hỏi: "Chúng con đã kết hôn bao lâu nay, ở cùng phòng thì có vấn đề gì ạ?" Tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc. Nghe lại thì, hình như cũng có lí mà... Nhưng trong lòng ai nấy đều cảm thấy rất kì quái. Nhưng lại không biết có chỗ nào không ổn. Cuối cùng, Lý Phượng Cầm mới nói huỵch toẹt ra vấn đề bất ổn trong đó. "Kiều Hân, con... con còn là con gái mà! Sao con có thể ngủ chung một chỗ với cái thứ rác rưởi bất tài vô dụng này được?" Lý Phượng Cầm nôn nóng quát lên. Bà ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người như bừng tỉnh. Đúng vậy. Tuy trên danh nghĩa, hai người là vợ chồng, nhưng hai bên chưa từng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Trương Minh Vũ lập tức lúng túng ra mặt. Trước mặt bao người như vậy mà Lý Phượng Cầm dám nói thẳng ra, thật là "tử tế". Một giây sau, mọi người đều dồn mắt về phía Lâm Kiều Hân. Lâm Kiều Hân lạnh nhạt nói: "Anh ấy là chồng con, hôm nay con sẽ ở chung phòng với anh ấy". Nói xong, cô kéo tay Trương Minh Vũ đi ra cửa. Trương Minh Vũ cảm thấy nhịp tim mình đã tăng tốc lên cực hạn rồi. Cô ấy nói... Mình là chồng cô ấy? Không hiểu vì sao, trong lòng anh chợt nảy sinh một cảm giác khác thường, cảm giác ấy nhanh chóng lan tràn khắp thân thể. Anh không thể khống chế được nó. Thật đúng là kém cỏi quá. Một câu "chồng" mà đã biến thành như vậy rồi? Mặc cho trong lòng tự khinh bỉ bản thân ra sao, khóe miệng anh vẫn cứ không kiềm chế được, nở một nụ cười thật tươi. Thật thoải mái! Trương Minh Vũ cười rộ lên, trông vô cùng ngốc nghếch. Chân anh vô thức dịch chuyển theo Lâm Kiều Hân đi về phía cửa ra vào. Thậm chí anh còn muốn khoe khoang chuyện này một phen thật oanh liệt. Những người còn lại đều đã trợn mắt há miệng. Nhưng đợi khi bọn họ tỉnh táo lại, Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ đã ra khỏi phòng khách. Lý Phượng Cầm nghiến răng nghiến lợi. Vợ chồng Lâm Quốc Long lạnh lùng nhìn theo. Ba người nhà Lâm Quốc Phong cũng nhìn ra cửa, ánh mắt vô cùng oán độc. Trương Minh Vũ, mày cứ đợi đấy, ngày mai sẽ biết mặt! Suy nghĩ này cứ từ từ dâng lên trong lòng bọn họ. Nhất trí một cách bất ngờ. Chỉ có ông cụ Lâm và Lâm Diểu lại suy tư nhìn theo bóng Trương Minh Vũ đi khuất, ánh mắt vô cùng phức tạp.