Nói đoạn, cô liền cầm một chiếc khăn lau khác. Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn cô. Hôm nay Lâm Kiều Hân sao thế nhỉ? Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa, quay lại công việc dang dở. Hai người nhanh chóng lau dọn xong một nửa nơi này. Trương Minh Vũ đã lau sạch trần nhà. Anh cẩn thận nhích người rồi nhanh nhẹn nhảy xuống. Khi quay đầu lại, anh ngạc nhiên phát hiện Lâm Kiều Hân cũng đã xếp một cái đôn lên ghế. Lúc này cô đang lồm cồm bò lên. Mẹ ơi! Trương Minh Vũ nóng lòng hô: "Cô mau xuống đi, đèn cứ để tôi lau, cô cẩn thận kẻo ngã đó". Lâm Kiều Hân quật cường nói: "Không sao đâu, anh cứ lau chỗ khác đi, cái đèn này cứ để tôi lau". Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng càng thêm bất đắc dĩ. Vì sự an toàn của cô, anh đành phải bước thật chậm qua đó. Vốn chỉ định tới giữ ghế cho cô thôi, nhưng anh mới đi được vài bước, Lâm Kiều Hân đã giẫm một chân lên cái đôn. Chân cô... đặt hơi lệch sang một bên rồi. Trương Minh Vũ lo lắng nhắc: "Cô giẫm chân vào giữa đi..." Nhưng anh còn chưa nói hết câu, chiếc ghế đã nghiêng đổ. "A!" Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, thân thể mất thăng bằng. Nguy hiểm! Trương Minh Vũ trợn to mắt, lòng sợ hãi tột cùng. Chân anh đột nhiên dồn sức, người vọt về phía Lâm Kiều Hân. Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn luống cuống. Nhưng thân thể đã ở vào trạng thái rơi tự do, cô chẳng thể làm được gì nữa. Nhìn mặt đất càng ngày càng lao lại gần, Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trương Minh Vũ đã huy động tốc độ cao nhất của mình. May thay, trước khi Lâm Kiều Hân ngã xuống, anh đã nhào tới bên cô. "Cẩn thận!" Trương Minh Vũ hô lên một tiếng theo bản năng, hai tay vươn ra đỡ. Thân thể Lâm Kiều Hân rơi ngay vào lòng anh. Cánh tay nhận một lực khá lớn, lập tức võng xuống. Nhưng cuối cùng, anh vẫn đứng vững được. Lâm Kiều Hân đã nhắm nghiền mắt, lòng vẫn sợ hãi vô cùng. Nhưng cô đợi mãi mà vẫn không cảm thấy đau đớn tí nào. Hử? Lâm Kiều Hân hoang mang. Khi cô chầm chậm mở mắt, bắt gặp ngay lúc Trương Minh Vũ đang đau đớn đến vặn vẹo mặt mày. Gương mặt anh gần ngay trước mắt. Gì thế... Nhìn kĩ lại, Lâm Kiều Hân phát hiện mình đang được Trương Minh Vũ ôm vào trong lòng. Cô sửng sốt. Thân thể hai người dán sát vào nhau, thậm chí có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim của người kia. Ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.