*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi dọn hàng thì những chiếc ghế này cũng sẽ bị mang đi. Mặc dù đồ ăn ở sạp quán vỉa hề rất ngon nhưng chắc chắn sẽ không đảm bảo vệ sinh bằng ở nhà hàng. Lâm Kiều Hân đang định ngồi xuống thì đứng ngây người. Anh nhìn thoáng qua mới phát hiện trên mặt bàn và ghế ngồi đang dính đầy dầu mỡ nhớp nháp… Anh lấy vài tờ giấy ăn lau qua một lượt. Bấy giờ, cô mới lẳng lặng ngồi xuống. Ông chủ sạp hàng gào ầm lên: “Người anh em ăn gì tự lấy nhé”. “Được”. Trương Minh Vũ bật cười đáp lại. Tiếp đó, anh dẫn cô đi tới trước một chiếc tủ lạnh. Khi nhìn thấy đống đồ ăn được xếp trong tủ, cô cực kỳ kinh ngạc. Anh bắt đầu giới thiệu từng loại thịt cho cô nghe. Chẳng mấy chốc cô đã chọn được một đĩa lớn. Ông chủ bắt tay vào nướng. Anh cũng không vội vàng, ngồi chờ đồ ăn với cô. Người qua lại nườm nượp. Bầu không khí rất huyên náo. Nhất là ở xa xa còn có mấy anh trai đang nâng ly cạn chén, hò hét ầm ĩ. Muốn yên tĩnh cũng khó. Lâm Kiều Hân ngạc nhiên quan sát xung quanh. Thấy phản ứng này của cô, anh nở nụ cười bất lực. Ông chủ nhanh chóng nướng xong, bê đồ ăn lên bàn cho hai người họ. Anh bật cười cất giọng nói: “Mau ăn đi”. Cô tò mò cầm một xiên thịt nướng giơ lên mũi hít hà. Một hồi lâu sau, cô mới há miệng cắn một miếng, chậm rãi nếm thử. Anh cười hỏi: “Thấy sao? Ăn ngon không?” Cô khẽ mỉm cười gật đầu nhìn anh. Anh cũng cười đáp lại: “Ngon thì ăn nhiều vào. Mau ăn đi”. Hai người bắt đầu ăn ngấu nghiến. Cuộc sống như thế này chẳng hề có chút gợn sóng, thế nhưng lại cực kỳ ấm áp. Anh rất yêu thích cảm giác này. Chẳng bao lâu sau, Lâm Kiều Hân đã ăn no, thế nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên mấy xiên thịt kia. Thấy thế, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ngay khi anh chuẩn bị đứng dậy tính tiền thì bên tai bỗng truyền tới tiếng ầm ĩ. Anh ngẩng đầu lên xem thử mới phát hiện một bàn các anh trai xã hội đen đã uống xong. Ai nấy đều để lộ bắp tay to lớn vẽ hình xăm trông rất dữ tợn. Một đám người vừa chém gió liên mồm vừa lục tục rời đi. Ông chủ vội vàng xông ra ngoài, lo lắng hô lên: “Này các anh vẫn chưa trả tiền đâu”. Nói rồi ông ta chạy vọt tới năm gã đàn ông kia. Trên mặt vẫn trưng ra nụ cười lịch sự. Một gã đàn ông có mụt ruồi trên mặt trong số đó khoác áo lên vai cười lớn hỏi: “Ông không biết bọn tôi là ai à?” Ông chủ vẫn tươi cười đáp: “Có biết chút ít! Cậu là sếp Phùng phụ trách quản lý quầy hàng ở khu này. Sao tôi lại không biết được?” Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ lập tức nhíu mày. Loại người này mà cũng đòi làm quản lý sao? Sếp Phùng cười lạnh nói: “Thế ông không biết điều à?” Ông chủ lộ ra vẻ mặt khó xử. Sao ông ta lại không biết cơ chứ? Thế nhưng bọn họ uống nhiều rượu như vậy, nếu cứ để yên cho họ đi thì cả tối nay ông ta đều lỗ sạch! Ông chủ lí nhí nói: “Sếp Phùng, cậu cũng thấy rồi đấy… chỗ tôi đây chỉ buôn bán nhỏ thôi…” Sếp Phùng đang có men say trong người, lạnh giọng nói: “Được thôi, tôi sẽ trả tiền cho ông”. Dứt lời, gã ta lôi từ trong túi quần một tập tiền dày cộp đập xuống mặt bàn! Ít nhất chỗ này cũng phải mười nghìn! Ông chủ giật mình kinh hãi. Thế nhưng sếp Phùng vẫn đè chặt bàn tay lên chỗ tiền kia.