*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ càng thêm rõ nét. Quả nhiên! Việc này hoàn toàn không cần anh phải tự mình ra tay. Đám người bên phíaTriệu Khoát đã choáng váng ngơ ngác. Người nhà họ Lâm thì lại hoang mang mờ mịt. Trần Đại Phú... đầu tư cho nhà họ Lâm? Việc này... sao có thể chứ? Ánh sáng trong mắt Lâm Kiều Hân bừng lên rạng rỡ. Nhất định là do Trương Minh Vũ rồi! Giây lát sau, Trần Đại Phú đã đi tới chỗ Trương Minh Vũ, cười ha hả và nói: "Cậu Minh Vũ..." Trương Minh Vũ vội nháy mắt với ông ta một cái theo bản năng. Trần Đại Phú lập tức đổi giọng: "A... Người anh em Trương Minh Vũ à, tôi tới đúng lúc chứ?" Ông ta vừa nói thế, mọi người lập tức hoảng sợ ra mặt. Trần Đại Phú... tới đây là vì Trương Minh Vũ? Đám người nhà họ Lâm đã hoàn toàn choáng váng. Việc này... sao có thể nhỉ? Đáy mắt Lâm Diểu cũng lóe sáng từng hồi. Trương Minh Vũ quả đã không làm cô ta thất vọng! Lát sau, Triệu Khoát lạnh giọng lên tiếng: "Hừ! Dù có thêm một tỷ thì vẫn còn thiếu chín trăm triệu nữa kìa!" Hầu như toàn bộ những gia tộc giàu có của Hoa Châu đều đã có mặt ở đây, nếu có thể đầu tư thì đã sớm đầu tư rồi. Nỗi kích động trong lòng người nhà họ Lâm lại chậm rãi xẹp xuống. Chín trăm triệu, vẫn là một con số quá lớn. Lâm Kiều Hân lại một lần nữa khẩn trương. Giây lát sau, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chín trăm triệu còn lại, để chúng tôi đầu tư nốt đi". Ực! Khắp nơi vang lên tiếng nuốt nước miếng. Tất cả ngơ ngác quay đầu nhìn. Bấy giờ mọi người mới phát hiện, người vừa lên tiếng chính là Hàn Thất Thất, cô ta đang từ cửa bước vào. Sau lưng cô ta còn có cả Hàn Thiên Hoa. Cả anh Hoa cũng tới rồi! Đám đông đã hoàn toàn hóa đá. Tất cả đều há hốc miệng, nhưng lại không nói được một lời, mắt trợn to, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài. Lâm Kiều Hân cũng kinh ngạc vô cùng. Ngay sau đó, Hàn Thất Thất đã sôi nổi chạy tới chỗ Trương Minh Vũ, kiêu căng hỏi: "Thế nào? Nghĩa khí không?" Nói xong, cô ta còn vỗ vai Trương Minh Vũ một cái. Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói: "Nghĩa khí lắm". Hành vi này... Hàn Thiên Hoa cũng lên tiếng: "Chú không tới muộn quá chứ?" Trương Minh Vũ khách khí cười nói: "Đương nhiên không ạ". Mấy câu đối thoại bình thường như thế lại làm cho cả đám người kinh ngạc đến rớt cằm. Trần Đại Phú bất mãn nói: "Tôi đây là anh em, ông lại xưng là chú? Ông cố tình muốn đè lên đầu tôi đúng không?" Hàn Thiên Hoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: "Thì đâu còn cách nào nữa, cậu ấy với con gái tôi là chỗ bạn bè mà". Trần Đại Phú á khẩu, không nói tiếp được. Nhưng những người đứng quanh đó đã hoàn toàn choáng váng. Đám Triệu Khoát đã ngây dại cả người. Lát sau, người nhà họ Lâm mới kích động hẳn lên. Hai tỷ... đã gom đủ rồi? Đơn giản mấy câu đã gom đủ rồi? Quan trọng nhất là... đều do Trương Minh Vũ gom? Trương Minh Vũ... đã khiến bọn họ quá bất ngờ! Nhưng Trương Minh Vũ không hề vui mừng hào hứng gì, anh biết, sau lưng đám Triệu Khoát chắc chắn còn có một bàn tay ác độc giật dây điều khiển. Nếu hôm nay là thời điểm nhiệm vụ bắt đầu, tất nhiên kẻ kia cũng sẽ xuất hiện. Chỉ dựa vào đám Triệu Khoát thì còn không đủ sức làm gì được anh. Lòng Trương Minh Vũ càng lúc càng khẩn trương. Rốt cuộc là kẻ nào? Ngay lúc này, một tiếng thắng xe chói tai vang lên đột ngột. Ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng. Anh lờ mờ đoán được... kẻ giật dây sau lưng kia tới rồi!