Hà Gia Hoa và Triệu Khoát đã chết sững tại chỗ. Đi... đi rồi? Bọn họ chẳng kịp nghĩ gì thêm, bóng Long Tam lại đã xuất hiện ngay bên cạnh. Hai người quay sang nhìn, lại chỉ thấy một nắm đấm đang nhanh chóng phóng đại trước mắt. Bụp bụp! "A!" Tiếng gào đau đớn vang vọng khắp phòng khách, kéo dài hồi lâu mới tắt. Cửa biệt thự bật mở một lần nữa, Long Tam hai tay xách hai kẻ, vung lên ném ra bên ngoài như đang ném bọc rác. Cả hai đều đã bầm dập mặt mũi, tóc rối tung, áo quần nhăn rách, trông chật vật vô cùng. Một lát sau, hai người mới gian nan bò dậy, thất thểu đỡ nhau đi về phía cổng đại viện. Đi thôi! Đi mau thôi! Ngoại trừ ý định này, bọn họ không nghĩ được bất kì điều gì khác. Long Tam thật quá đáng sợ. Cũng vào lúc này, đám đông đang ở ngoài cửa đại viện đã tiến vào giai đoạn căng thẳng tột độ. Những người không thuộc nhà họ Lâm thì bồn chồn nhấp nhổm, sốt ruột chờ đợi kết quả cuối cùng. Người nhà họ Lâm thì đã lo lắng tột cùng. Đã lâu như vậy mà sao vẫn chưa thấy có động tĩnh gì? Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, đáy mắt chất chứa muôn vàn lo âu. Lâm Diểu cũng nóng ruột, vặn vẹo đôi tay liên tục. Đám Lâm Quốc Phong đều lộ vẻ nặng nề, siết chặt nắm tay. Đám phụ nữ cũng đều lo lắng không thôi, liên tục đi qua đi lại. Bọn họ không tin được Trương Minh Vũ. Ngay vào lúc ấy, phía xa xa rốt cuộc cũng có động tĩnh vọng lại. Mọi người nhất tề nhìn qua, thấy Âu Dương Triết và một bóng đen đang âm trầm đi ra khỏi sân. Kết thúc rồi? Mọi người lập tức kích động. Nhìn kĩ hơn, bọn họ mới phát hiện, Âu Dương Triết đã bầm dập mặt mũi. Chuyện này là sao nhỉ? Tất cả đều đã choáng váng, hoang mang tột độ. Nhưng bọn họ còn chưa định thần lại, chiếc Bugatti đã rít lên chói tai rồi phóng vút đi. Mọi người ở đây đều hết sức mờ mịt, hoang mang ngó nhau. Cũng ngay tại lúc này, Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã khập khiễng đi tới, bộ dạng vô cùng chật vật. Trời! Những tiếng hít hà đua nhau vang lên. Tất cả lại rơi vào cơn choáng váng. Vừa rồi còn không thấy rõ, nhưng lần này mọi người đều đã nhìn thấy rành rọt.