Hồi lâu sau, ông cụ mới cười nói: "Từ hôm nay trở đi, Kiều Hân, gia đình cháu có thể trở về đại viện nhà họ Lâm này".
Câu nói đơn giản ấy đã khiến cả Lâm Kiều Hân và Lý Phượng Cầm đều chấn động vô cùng.
Một giây sau, Lý Phượng Cầm đã kích động run rẩy cả người.
Được trở về nhà họ Lâm chính là nguyện vọng tha thiết nhất của bà ta.
Vì sao bà ta phải bắt Lâm Kiều Hân nỗ lực như vậy? Vì sao lại muốn cho Lâm Kiều Hân lấy một cậu ấm nhà giàu nào đó?
Mục đích không chỉ muốn để Lâm Kiều Hân trở nên xuất chúng mà còn để có thể trở lại nhà họ Lâm.
Ực!
Lý Phượng Cầm khó nhọc nuốt nước bọt, nhịp tim đã tăng lên cực hạn.
Nhưng lúc này bà ta chợt cảm thấy rất hoang mang.
Vì sao?
Lâm Kiều Hân trừng to mắt, vẻ ngạc nhiên vô cùng.
Những người còn lại của nhà họ Lâm cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Sau đó, ông cụ Lâm lại nhẹ nhàng cất tiếng, giọng hiền hòa: "Hôm nay nhà họ Lâm gặp đại nạn, nhờ có Trương Minh Vũ đứng ra mới xoay chuyển tình thế".
"Trương Minh Vũ đã cứu nhà họ Lâm này".
"Nhà các cháu đã lập công lớn".
Một câu nói nhẹ nhàng bình thản lại khiến tất cả người nhà họ Lâm đều phải trợn to mắt.
Thì ra là vì Trương Minh Vũ!
Lý Phượng Cầm cũng ngây ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác như vẫn không thể tin nổi.
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, vô cùng kích động.
Cô chợt thấy lòng mình vui vẻ.
Và còn có cả... một chút đắc ý?
Về điều này, chính bản thân Lâm Kiều Hân cũng không biết rõ!
Lát sau, Lý Phượng Cầm mới tỉnh táo lại.
Trương Minh Vũ...
Bà ta mừng rỡ vô cùng.
Điều quan trọng không phải là mẹ con họ đã có thể đường đường chính chính trở lại nhà họ Lâm mà là ông cụ Lâm đã tuyên bố việc này trước mặt rất nhiều người.
Chuyện này...
Lý Phượng Cầm kích động đến khó có thể nói thành lời.
...
Bên kia, chiếc Roll - Royce chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.
Trương Minh Vũ mở cửa, bước xuống xe.
Ba người đẹp ở ghế sau lần lượt đi xuống.
Trương Minh Vũ đã quen với cảnh này, nhưng hôm nay, thị giác vẫn bị chấn động sâu sắc.
Ba phong cách bất đồng nhưng đều là mỹ nhân tuyệt thế.
Nhưng ba cô gái bước xuống xe rồi lại không ai có động tĩnh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Trương Minh Vũ, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Nụ cười trên môi Trương Minh Vũ như cứng lại.
Ánh mắt kia... là thế nào vậy?
"Sao... sao thế ạ?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi, nhưng đáy lòng chợt nảy sinh một cảm giác hoảng loạn...