*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhân viên phục vụ sững lại.
Ngay sau đó, có một nhân viên đi tới, nở nụ cười công thức hóa: "Mời các vị theo tôi ạ".
Năm người tiến vào một phòng bao riêng.
Hạ Hâm Điềm ngồi vào vị trí chủ tọa.
Tô Mang kéo Trương Minh Vũ ngồi cạnh Hạ Hâm Điềm, sau đó cũng ngồi xuống cạnh anh.
Liễu Thanh Duyệt ngồi xuống ghế còn lại cạnh Hạ Hâm Điềm.
Lâm Kiều Hân đứng đó, lúng ta lúng túng.
Trông cô rất câu nệ!
Trương Minh Vũ vội đứng lên, bối rối cười bảo: "À ừm... Chỉ có mấy người chúng ta, hay là tách ra ngồi đi, bằng không... lúc ăn cơm cũng không tiện gắp đồ ăn".
Nói xong, anh vội vàng đứng hẳn dậy.
Anh vươn tay nắm cánh tay Liễu Thanh Duyệt, ánh mắt nhìn cô ấy như làm nũng.
Liễu Thanh Duyệt liếc thấy, đành phải nhổm người nhích xa Hạ Hâm Điềm một vị trí.
Trương Minh Vũ mỉm cười, sau đó ngồi xuống chỗ cách Liễu Thanh Duyệt một vị trí.
Anh ngẩng lên, cười bảo Lâm Kiều Hân: "Cô ngồi bên này đi, cách đều cho tiện".
Bấy giờ, cảm giác dị thường trong lòng Lâm Kiều Hân mới giảm bớt, cô ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Hạ Hâm Điềm.
Hạ Hâm Điềm không khách sáo, bắt đầu gọi món.
Gọi xong, cô ấy đưa thực đơn đến trước mặt Lâm Kiều Hân, cười nói: "Cô cũng gọi mấy món đi".