Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng! Đối thủ thì mạnh, hai tay lại bị trói! Không được khinh thường! Cơ thể Trương Minh Vũ liên tiếp lui lại! Tần Minh Nguyệt mặt lạnh như băng, từng bước ép sát! Trong nháy mắt, Trương Minh Vũ đã lui đến vách tường, hết đường lui rồi! Nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn đuổi sát theo! Ánh sáng tối dần! Trương Minh Vũ mím môi! Mẹ nó! Liều vậy! Một giây sau, cơ thể Trương Minh Vũ lao vọt lên, hai chân dùng sức đạp vào tường! Cơ thể lao ra! Dùng đầu! Tần Minh Nguyệt sững sờ không ngờ Trương Minh Vũ lại phản kích! Cô ta liền dùng tay chặn lại! Nhưng... Sức mạnh của Trương Minh Vũ quá kinh khủng, phá vỡ vòng vây của Tần Minh Nguyệt! Tần Minh Nguyệt hoảng rồi! Một giây sau, Trương Minh Vũ đột nhiên cảm thấy mềm mại... Quá mềm!Trương Minh Vũ nghệt mặt. Chuyện này... Dùng chân cũng biết chuyện gì đang xảy ra! Thật sự... rất là... Đầu óc Trương Minh Vũ trở nên trống rỗng. Tần Minh Nguyệt lùi lại thật nhanh. Người Trương Minh Vũ ngã nhào xuống nhưng anh chống cái tay bị còng xuống đất thật nhanh. Ngay sau đó, Trương Minh Vũ đứng lên. Lúc anh ngẩng đầu thì thấy Tần Minh Nguyệt đã đứng bên chiếc đèn bàn. Trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ giận dữ tột cùng. Trương Minh Vũ bối rối thật sự, ngập ngừng giải thích: "Cái đó... Xin lỗi, tối quá nên không thấy..." Tần Minh Nguyệt bực mình hét: "Anh còn dám nói nữa à! Đồ biến thái!" Nói xong, cô ta lại dồn lực vào chân. Trương Minh Vũ lập tức đề phòng. Tần Minh Nguyệt này rất giỏi võ, anh mà sơ sẩy là chết ngay! Trong chốc lát, cô ta đã lao tới trước mặt anh! Rồi tung một cú đấm ra!