Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 801



Đi được mấy bước cô ta mới giật mình hoàn hồn.  

Cô ta mới là người bị thiệt mà!  

Tần Minh Nguyệt dừng bước, trong đôi mắt hừng hực lửa giận.  

Lòng Trương Minh Vũ giật thót.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Đánh cảnh sát, ẩu đả, còn... trêu đùa tôi!"  

"Ngoan ngoãn ở đây một năm đi, đừng hòng nghĩ tới chuyện được thả!"  

Câu này vừa vang lên thì Trương Minh Vũ sững sờ.  

Một năm?  

Mẹ nó, một năm nữa mới thả thì còn gì là thanh xuân!  

Trương Minh Vũ vội vàng chất vấn: "Cô... cô làm vậy là lợi dụng chức vụ để trả thù tư! Chứng cứ đâu?"  

Tần Minh Nguyệt khẽ cắn răng, lạnh lùng đáp: "Camera theo dõi tại khách sạn, vết thương trên người các cảnh sát, và cả... và cả môi tôi... tôi có thể đi xét nghiệm ngay bây giờ!"  

Ực!  

Trương Minh Vũ ngây ra như phỗng.  

Sao lại có người tàn nhẫn như thế chứ?  

Anh hít sâu một hơi rồi tỏ ra khó chịu: "Bà chị à, tất cả là do cô đùa giỡn tôi trước thôi! Cô mà không đánh trước thì đã không ra nông nỗi này rồi!"  

Tần Minh Nguyệt cười lạnh: "Anh có ý kiến gì thì hôm nay cũng không ra khỏi cái phòng này được đâu!"  

"À không, là năm nay!"  

Nói xong, tâm trạng cô ta sảng khoái quá chừng.  

Trương Minh Vũ bắt đầu trở nên sốt ruột, không biết nên giải quyết thế nào.  

Tần Minh Nguyệt trào phúng: "Không phải anh giỏi đánh nhau lắm sao? Ngon thì đánh đi này?"  

Đánh...  

Trương Minh Vũ nắm chặt quả đấm, cực kỳ tức tối.  

Không được, anh không thể nào ở đây một năm được!  

Nhưng bây giờ anh không nghĩ ra được cách nào khác.  

Người ta có chứng cứ mà...  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy thì đắc ý ra mặt, trêu tức anh: "Sao nào?"  

Trương Minh Vũ cúi đầu, không chối được một câu.  

Tần Minh Nguyệt được đà lấn tới: "Hồi nãy thấy anh phách lối lắm mà? Vừa ăn cướp vừa la làng, không biết đã giở trò này bao nhiêu lần rồi đây!"  

"Sao giấu bản lĩnh đó đi rồi?"  

Trương Minh Vũ không phản bác nổi một câu nào.  

Sự chuyển biến này... thật sự là quá nhanh...  

Tần Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, nở nụ cười nghiền ngẫm: "Một năm là quá hời cho anh rồi. Đợi tới ngày anh được thả rồi hẵng tính!"  

Dứt lời, vẻ tức giận hiện lên trong mắt cô ta.  

Đương nhiên Trương Minh Vũ biết cô ta nói đến chuyện gì.  

Nhưng giờ đây anh chẳng còn tâm trạng gì để nghĩ về chuyện đó, tìm cách thoát khỏi đây mới là quan trọng nhất!  

Biểu hiện của Trương Minh Vũ vẫn chưa thể làm Tần Minh Nguyệt nguôi giận. Cô ta vẫn chưa trút hết cơn tức giận của mình.