"Mấy chị tám tiếp đi, em về phòng đã..." Anh chột dạ đứng lên, làm bộ muốn lên lầu. Tô Mang chợt quát: "Đứng lại!" "Ngày mai các chị đi rồi, em có biết bọn chị mất công bao nhiêu mới giúp em được thả nhanh thế không?" "Cô cảnh sát đó chả phải người dễ đối phó đâu". Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ. Đến Tô Mang cũng nói Tần Minh Nguyệt khó đối phó ư? Liễu Thanh Duyệt cũng phụng phịu: "Đúng đó, em đúng là không có lương tâm!" Hạ Hâm Điềm hùa theo: "Đúng vậy!" Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, bó tay toàn tập. Một lúc sau, anh lên tiếng: "Được rồi, cảm ơn ba chị ạ, em biết các chị đã giúp em rất nhiều ạ". Tô Mang khoanh tay, tỏ ra kiêu ngạo: "Vậy mới được chứ". Trương Minh Vũ tò mò hỏi: "Phải rồi, các chị giúp em được thả bằng cách nào vậy? Em thấy ông cục trưởng vâng dạ với em lắm..." Ba cô gái nhìn nhau, đồng thanh trả lời: "Bí mật". Anh tức tối trừng mắt lên, nói: "Không nói thì thôi, em về đây!" Anh thật sự không ở đây nổi nữa! Nóng quá đi mất! Lần này đến phiên Liễu Thanh Duyệt hét: "Thằng nhóc thối kia, bọn chị cho em đi chưa!" Trương Minh Vũ dừng lại, chẳng biết nói gì hơn. Rốt cuộc mấy bà này tính làm gì đây? Tô Mang cười híp mắt: "Em trai thối, hôm nay bọn chị hi sinh rất nhiều vì em, ngày mai bọn chị đi rồi, em phải mau mau thu phục vợ em đi nhé!" Thu phục... Trương Minh Vũ càng thấy khó hiểu hơn. Cuối cùng là muốn giúp anh gì đây? Chưa đợi anh kịp suy nghĩ thì có tiếng bước chân đều đều từ từ truyền đến. Trương Minh Vũ ngạc nhiên. Quay đầu nhìn lại, đồng tử anh bỗng co rút. Ba chị em Tô Mang khoanh tay tựa vào ghế ngồi, cả ba đều nở nụ cười đắc ý. Họ nhìn nhau, mắt sáng như đèn pha. Nhưng Trương Minh Vũ không thấy được điều đó, lúc này mắt anh trợn trừng như sắp rớt ra ngoài. Vì trước mắt anh là Lâm Kiều Hân đang chậm rãi đi xuống. Cô đã thay quần áo. Cô mặc một chiếc áo choàng tắm đen mỏng, dài đến đùi. Ngoài ra không còn gì khác. Cặp đùi hấp dẫn lộ hết toàn bộ, đã thế còn đi chân trần.