Giọng nói nặng nề của đối phương vang lên: “Cậu Minh Vũ, cô Lâm sắp đi ra ngoài, hình như hơi nguy hiểm”. Anh nhíu chặt chân mày, trầm giọng ra lệnh: “Đợi tôi!” Dứt lời, anh cuống quýt lao ra khỏi Marmart. Chiếc Mercedes màu đen đã đỗ sẵn bên lề đường. Anh ngồi vào trong xe. Chiếc xe nổ máy phóng nhanh như bay. Trên đường đi, Long Tam lại nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó anh ta lập tức đổi hướng đi. Chẳng bao lâu sau, anh đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện thêm một chiếc Volkswagen! Đây là xe của Lâm Kiều Hân! Anh trợn trừng mắt, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng. Bây giờ đang trong giờ làm việc, chắc chắn cô sẽ có rất nhiều chuyện phải làm. Sao lại rời khỏi công ty? Anh nhìn ra ngoài cửa xe, bất ngờ trông thấy Long Thất đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh! Anh cẩn thận quan sát, một lúc sau mới phát hiện dường như xung quanh có không ít xe đang lặng lẽ theo sát! Ừng ực! Anh sợ hãi nuốt nước bọt. Không ổn rồi! Chẳng mấy chốc, chiếc Volkswagen đỗ lại trong một quán cà phê. Lâm Kiều Hân vội vàng chạy vào trong. Anh cau mày, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành. Long Tam cũng nhíu mày thật chặt, lạnh giọng lên tiếng: “Không đúng, chúng ta phải mau chóng vào đó!” Anh gật đầu, nhanh chân xuống xe đi vào trong quán cà phê! Sau khi bước vào, anh mới bàng hoàng phát hiện bên trong vắng ngắt! Xảy ra chuyện gì vậy? Anh trừng mắt nhìn xung quanh, nỗi lo lắng càng thêm mãnh liệt. Long Tam trầm giọng hô lên: “Đi!” Nói rồi anh ta lập tức sải bước chạy vào phía trong. Anh cũng theo sát ngay đằng sau! Thế nhưng hai người đi quanh một vòng vẫn chẳng phát hiện ra chút manh mối gì! Người đâu mất rồi? Trương Minh Vũ cau mày. Long Tam chạy lên tầng hai, anh cũng vội vàng đi theo. Thế nhưng trên tầng hai vẫn chẳng có lấy một bóng người. Đúng lúc này, Long Thất cũng lao lên, lạnh giọng lên tiếng: “Tầng thượng!” Long Tam gật đầu. Ba người họ tức tốc lao vọt lên mái nhà!