Tròng mắt anh co rút lại, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ! Anh bị ép phải dừng bước, linh hoạt lắc mình tránh thoát được một đòn! Sau khi nhìn rõ người tới là ai, anh mới nhận ra đối phương chính là cô gái tóc ngắn kia! Lại là cô ta! Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người Triệu Khoát đã đi tới cửa máy bay trực thăng! Sau lưng bọn họ còn có bốn gã đàn ông mặc đồ đen đi theo! Đương nhiên đó chính là người của Thần Ẩn! Mẹ kiếp! Anh hít một hơi thật sâu, trong lòng nóng như lửa đốt. Đúng lúc này, hai bóng người bên cạnh anh thoắt cái vọt lên! Anh lập tức mừng rỡ! Là Long Tam và Long Thất! Thế nhưng bọn họ chưa kịp tới gần đám người kia đã bị hai gã đàn ông áo đen khác xông tới cản lại. Bọn họ lập tức rơi vào chiến đấu ác liệt! Trương Minh Vũ nghiến răng ken két! Anh biết hai gã kia không phải là đối thủ của Long Tam và Long Thất. Nhưng mà… thời gian đang rất gấp! Anh cắn chặt răng, dồn sức lao lên! Giọng nói thanh thuý của ả đàn bà kia vang lên: “Muốn đi hả?” Nói xong, cô ta duỗi chân đạp tới! Anh cuống cuồng giơ hai tay ra đỡ! Sức mạnh kinh người ập tới khiến anh phải lùi lại ra sau ngay tức khắc! Hự! Anh hít một hơi khí lạnh, cánh tay tê rần! Bấy giờ Trương Minh Vũ mới giật mình phát hiện Lâm Kiều Hân đã bị đẩy lên máy bay! Anh phát điên lên! Lại điên cuồng lao lên. Thế nhưng anh vẫn bị cô gái tóc ngắn kia cản lại! Sau vài lần chiến đấu vẫn chưa phân thắng bại! Trong mắt anh tràn đầy lo lắng! Nhưng mà… anh không còn cách nào khác! Một hiệp đấu lại kết thúc, hai người vội vàng tách ra! Trương Minh Vũ ngẩng đầu, trông thấy máy bay trực thăng đang dần bay lên! Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng trưng ra bộ mặt chế giễu, mỉm cười vẫy tay với anh! Khoé mắt Lâm Kiều Hân rưng rưng nước mắt. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh! Ánh mắt ấy in sâu trong ký ức của anh! Hai mắt anh đỏ sậm! “Cút ra!”