Trong tay cô gái tóc ngắn chợt xuất hiện một hạt ngọc màu đen. Cô ta dùng sức ném ra! Anh vội vàng gào lên nhắc nhở: “Cẩn thận!” Tần Minh Nguyệt cũng nâng cao cảnh giác! Rầm! Tiếng nổ ầm vang lên, khói bay mù mịt! Chờ tới khi làn khói dày đặc tản ra thì cô gái tóc ngắn đã biến mất không còn bóng dáng! “Á!” Lại có tiếng hét thảm vang vọng! Anh giật mình quay lại, trông thấy gã đàn em đã bị đám người mới xuất hiện đánh ngã ra đất rồi trói lại! Sau đó bọn họ lại tức tốc chạy biến vào trong rừng! Ơ… Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo. Thế là đi rồi sao? Trận chiến bên phía Long Tam cũng sắp kết thúc! Người của Thần Ẩn bị đánh tan tác, chật vật bỏ chạy! Cuối cùng anh cũng có thể thở phào một hơi. Không cần biết đối phương là ai, chỉ cần giúp mình là tốt rồi! Tần Minh Nguyệt nhìn thoáng qua những người kia rồi lại nhìn sang anh với ánh mắt phức tạp, vẻ mặt tràn ngập sự hiếu kỳ! Phải rồi, còn Lâm Kiều Hân! Anh giật mình bừng tỉnh, cuống cuồng ngẩng đầu lên tìm kiếm. Bấy giờ anh mới bàng hoàng phát hiện gã cầm đầu đã kéo theo cô chạy được mấy trăm mét rồi! “Đuổi theo!” Anh trầm giọng quát rồi lao như bay về phía bọn họ. Tần Minh Nguyệt theo sát phía sau! Bên phía Long Tam cũng chấm dứt chiến đấu! Đám người thần bí kia nhanh chóng bỏ đi như nước thuỷ triều rút xuống, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong rừng cây! Long Tam và Long Thất cũng vội vàng chạy về phía anh! Lâm Kiều Hân nghiến chặt răng, cơ thể điên cuồng giãy giụa! Mặc dù không thể thoát ra ngoài nhưng dù sao cũng vẫn kéo chậm tốc độ của gã cầm đầu! Trương Minh Vũ dồn hết sức bình sinh để đuổi theo! Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị rút ngắn, Long Tam và Long Thất cũng đã đuổi kịp tới nơi! Bốn người họ bừng bừng khí thế! Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ánh lên vẻ chờ mong! Nhưng đúng lúc này, gã cầm đầu đột nhiên dừng bước, quay ngoắt ra sau! “Đứng lại! Các người còn tới gần, tôi sẽ gi ết chết cô ta!”, gã ta lạnh giọng quát!