Dứt lời, vẻ mặt của gã ta trở nên điên cuồng! Thấy thế, Trương Minh Vũ không khỏi hoảng loạn! Đúng vào lúc này, một giọng nói êm tai bất chợt vang lên: “Anh nghĩ giết cô ấy xong thì có thể an toàn thoát ra được sao?” Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều kinh hãi! Ánh mắt của Tần Minh Nguyệt cũng trở nên mờ mịt! Cô ta ngẩng đầu nhìn sang thì bắt gặp một bóng người mảnh khảnh bước ra khỏi rừng cây! Trương Minh Vũ sửng sốt! Gương mặt trái xoan, buộc tóc đuôi ngựa! Ngũ quan tinh xảo! Đôi mắt mê người, cánh mũi nhỏ xinh, gương mặt trắng nõn nà không chút son phấn! Dáng người cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp! Đối phương mặc một chiếc quần da màu đen, áo khoác da không cài khoá, để lộ áo quây ngực màu đen và một chiếc eo nhỏ nhắn! Khoé miệng khẽ cong lên nở nụ cười. Khí chất tự tin, ung dung ngạo nghễ! Tuy ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu trong đáy mắt vẫn không nén nổi kích động! Tay phải đang đỡ ống phóng rốc-két vác trên vai đang bốc khói đen nghi ngút! Tay trái thong dong nghịch một khẩu súng ngắn! Lại là một người đẹp tuyệt trần! Hoàn toàn không hề thua kém Lâm Kiều Hân và Tần Minh Nguyệt! Trương Minh Vũ ngẩn người. Đây là ai?Long Tam và Long Thất đều ngừng cười, vẻ mặt lập tức trở nên cung kính! Gã cầm đầu và Lâm Kiều Hân thấy vậy đều sững sờ! Rõ ràng quả pháo vừa rồi là do cô gái này bắn ra! Một lúc lâu sau, gã ta mới kịp phản ứng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm đối phương đầy vẻ giận dữ! Thế nhưng chỉ một ánh nhìn của đối phương đã doạ gã ta hoảng hốt! Gã ta hít một hơi thật sâu, lạnh giọng quát: “Chúng tôi là người của Thần Ẩn! Cô là ai?” Uỳnh! Cô gái kia tiện tay ném ống phóng rốc-két một bên, bình thản đáp: “Dám động tới người của tôi, có là ông trời… cũng không được phép”. Hự! Trương Minh Vũ không khỏi hít một hơi khí lạnh!