Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới chậm rãi mở mắt ra. Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, trong đầu… trăm mối suy nghĩ ngổn ngang! Tiếp đó, cô nhào vào lòng anh! Bật khóc nức nở! Anh cũng rất đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô! Lần đầu tiên trong đời làm như vậy. Thế nhưng anh không hề suy nghĩ bậy bạ, trái tim chỉ thấy xót xa! “Khốn nạn!” Cô gái kia lớn tiếng mắng một câu, chân mày nhướng lên, khoanh tay đứng đó. Long Tam và Long Thất thì cung kính đứng ở bên cạnh, bộ dạng hối lỗi như đứa trẻ làm sai chuyện gì. Chỉ có Tần Minh Nguyệt vẫn chưa hết bàng hoàng. Chưa thể dứt ra khỏi kỹ thuật bắn súng thần sầu vừa nãy! Trương Minh Vũ không biết phát súng vừa rồi khủng khiếp tới mức nào, nhưng cô ta biết rõ! Anh và Lâm Kiều Hân vẫn đang ôm chặt lấy nhau. Cô gái kia hung hăng trừng mắt lườm một cái rồi cất bước đi tới chỗ Tần Minh Nguyệt. Cô ta ngẩng đầu lên, hai mắt loé sáng! Cô gái kia vừa nghịch khẩu súng ngắn trong tay, vừa thản nhiên nói: “Cô bắn cũng không tồi. Nhưng không phải dùng súng như cô vừa làm đâu”. Tần Minh Nguyệt sửng sốt, không vui đáp: “Đúng là cô bắn súng rất giỏi”. Cô gái kia nổi lòng hăng hái nheo mắt đánh giá một lượt. Thế nhưng sau đó cũng chẳng nói gì thêm. Trương Minh Vũ không hề chú ý tới bọn họ, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, mọi chuyện đều qua cả rồi”. Lâm Kiều Hân nằm trọn trong lồng ngực anh, nặng nề gật đầu đáp lại. Lần này, cảm xúc trong cô phức tạp lạ thường! Cô gái kia bực bội lên tiếng: “Được rồi đấy, sao còn chưa xong nữa? Mau lên xe đi”. Anh ngơ ngác nhìn sang. Thầm nhủ không biết… cô gái này là ai. Lâm Kiều Hân cũng ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt trên mặt. Bình thường lạnh lùng không ai dám tới gần, thế nhưng đâu ai biết được nội tâm của cô lại cực kỳ mềm yếu. Trương Minh Vũ nhanh chóng dẫn theo cô quay về. Vừa ngẩng đầu lên anh đã bắt gặp ánh nhìn tức tối của cô gái kia.