Thế nhưng cô gái kia vẫn đang ngồi trên xe, cô ta cũng chẳng nói được gì khác. Đi được nửa đường Tần Minh Nguyệt đòi xuống xe. Trương Minh Vũ vốn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng. Hôm nay có thể cứu được Lâm Kiều Hân cũng nhờ cô ta góp không ít công sức. Anh còn chưa kịp cảm ơn người ta nữa… Chiếc xe lại tiếp tục bon bon trên đường. Anh bắt đầu sinh lòng nghi hoặc, không biết chiếc xe này định đưa họ tới đâu. Rốt cuộc Lâm Kiều Hân cũng sực tỉnh khỏi cảm xúc rối loạn kia. Cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy phức tạp, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn không thể nói nên lời. Đành phải đợi lúc không có người mới có thể thổ lộ hết những lời cô muốn nói với anh. Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm chạp đỗ lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn thử, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bởi vì chiếc xe đang đỗ lại ngay trước cổng nhà anh! Chuyện quái gì vậy? Anh trợn tròn mắt, mặt mày ngơ ngác. Sao cô gái này lại biết nhà anh ở đây? Nhưng anh chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì một chiếc Mercedes màu đen đã đỗ lại ngay trước mặt. Long Tam và Long Thất sóng vai bước xuống. Bọn họ cũng không thèm tránh nữa sao? Cảnh tượng này khiến anh hoàn toàn mù tịt. Chưa kịp phản ứng lại thì cô gái kia đã bước xuống. Anh bật cười nói với Lâm Kiều Hân: “Chúng ta cũng xuống xe thôi”. “Ừm”. Cô khẽ gật đầu đáp lại. Tới tận bây giờ cô vẫn chưa hết sợ hãi. Chiếc xe nhanh chóng rời đi. Anh giật mình phát hiện cô gái kia đang hiên ngang đi thẳng vào nhà mà không hề tỏ ra khách sáo. Chuyện này… Vẻ mặt anh tràn đầy ngỡ ngàng. “Cô quen chị ấy không?”, anh ngờ vực hỏi. Lâm Kiều Hân cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, lắc đầu đáp: “Tôi cứ tưởng là người anh gọi đến”. Nghe thấy vậy, Trương Minh Vũ lại càng thêm nghi hoặc. Long Tam mỉm cười lên tiếng: “Mau vào thôi cậu Minh Vũ”. Trương Minh Vũ gật đầu rồi dẫn theo Lâm Kiều Hân bước vào. Sắc trời đã tối đen như mực. Thoắt cái, hai người họ đã đi vào trong biệt thự. Long Thất bật đèn lên rồi lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh. Cô gái kia ung dung bắt chéo chân ngồi trên sofa, ngón tay khẽ gõ nhịp trên thành ghế.