Gương mặt kiều diễm hây hây đỏ, đôi mắt bồ câu thì đầy lo lắng. "Trương Minh Vũ?" Lâm Kiều Hân ngỡ ngàng hỏi. Trương Minh Vũ nhíu mày, thắc mắc hỏi ngược lại: "Sao cô uống rượu?" Lâm Kiều Hân tóm lấy cánh tay anh, nói: "Tôi mới định gọi cho anh, không ngờ tình cờ gặp anh ở đây". Gọi cho mình? Trương Minh Vũ nghi hoặc: "Gọi cho tôi làm gì?" Lâm Kiều Hân cắn môi, nói với vẻ hơi giận dữ: "Tôi tới đây để đàm phán, vậy mà... họ chuốc rượu tôi nên tôi gọi anh tới đón". Chuốc rượu? Trương Minh Vũ hơi nhíu mày, cơn phẫn nộ lập tức dấy lên trong lòng. "Cô đàm phán gì thế?", anh khó hiểu hỏi. Lâm Kiều Hân bất lực trả lời: "Doanh thu bán mỹ phẩm đã tăng nên tôi định nghiên cứu về việc vận chuyển mỹ phẩm". "Nhưng mấy người đó... có ý đồ xấu với tôi". Trương Minh Vũ nhếch mép cười khẩy. Có ý đồ xấu à? "Đi thôi, dẫn tôi đi xem", Trương Minh Vũ nhoẻn môi bảo. Vẻ lo âu trong mắt đã không còn, Lâm Kiều Hân gật đầu lia lịa: "Đi thôi!" Nói rồi cô dẫn Trương Minh Vũ đến một phòng Vip khác. Lâm Kiều Hân mở cửa vào. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt! Trương Minh Vũ nhăn mặt. Anh ngẩng đầu, thấy có hai người đàn ông trung niên đang ngồi tại bàn. Cả hai đều lảo đa lảo đảo, có vẻ uống không ít rồi đây. "Sếp Lâm, sao cô đi vệ sinh nhanh thế..." Một người đàn ông đeo kính nghiền ngẫm cười hỏi. Ông ta đang nói giữa chừng thì chú ý tới Trương Minh Vũ sau lưng Lâm Kiều Hân. Hai người nhíu mày đặt ly rượu xuống. Người đeo kính lạnh giọng hỏi: "Ai vậy sếp Lâm?" Lâm Kiều Hân cười hả dạ: "Sếp Đỗ, ông nói phải uống tới khi ông gục mới đồng ý hợp tác đúng không?" "Tôi tìm người tới uống với ông này". Cô nói xong nhẹ nhàng tựa lưng vào tường.