Lâm Kiều Hân chỉ lắc đầu cười đáp: “Không tin”. Thế nhưng cô lại thầm thấy thật may mắn. May mắn vì đã nghe lời anh đoạt lại quyền kiểm soát tập đoàn Lâm Thị về tay. Chỉ cần chậm một chút nữa thôi, sợ là tập đoàn sẽ thực sự phải đổi họ! Hà Tử Tuệ châm chọc nói: “Không tin hả? Thế chúng ta cứ thử xem!” Dứt lời, cô ta khẽ ngoắc tay. Một cô gái bỗng nhiên bước ra từ trong đám đông, trên ngực đeo thẻ của phòng nhân sự. “Giám đốc Hà có gì muốn dặn dò ạ?” Cô gái kia cung kính lên tiếng hỏi. Hà Tử Tuệ nở nụ cười đắc ý, ra vẻ tuỳ ý nói: “Sa thải hết mấy bảo vệ người nhà họ Lâm đánh bạc trong giờ làm việc cho tôi!” Cô ta vừa dứt lời, mấy gã bảo vệ lập tức nổi giận đùng đùng! Người nhà họ Lâm đều tức tới mức nổ đom đóm mắt! Danh dự của nhà họ Lâm đang bị cô ta giẫm đạp! Cô gái kia cười lạnh đáp: “Vâng!” Nói rồi cô ta quay sang quát tháo đám bảo vệ: “Mấy người các anh cút được rồi đấy, sau này không cần tới đây làm nữa!” Đám bảo vệ tức nghẹn họng, lồng ngực phập phồng! Sắc mặt đều sa sầm lại! Thế nhưng… không ai dám lên tiếng… Trương Minh Vũ lắc đầu mỉm cười tỏ vẻ bất đắc dĩ. Cả một nhà họ Lâm lớn như vậy… thật đáng buồn. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói êm tai đột nhiên vang lên: “Các người dựa vào đâu mà dám sa thải người nhà họ Lâm chúng tôi? Bố tôi đã đồng ý chưa?” Trương Minh Vũ sửng sốt. Quay đầu lại thì thấy Lâm Diểu đang bừng bừng lửa giận bước ra từ trong đám đông. Anh mỉm cười. Không ngờ cả nhà họ Lâm… chỉ sót lại mình cô ta vẫn còn chút tự tôn. Những người còn lại… đều đã bị chèn ép nhiều thành quen rồi. Hà Tử Tuệ cau mày nhìn cô ta, cợt nhả hỏi: “Bố cô hả? Ông ta là cái thá gì?” “Chờ đến khi nhà họ Hà chúng tôi chiếm được vị trí chủ tịch thì không chỉ mấy gã bảo vệ kia mà toàn bộ người nhà họ Lâm các cô đều phải cút sạch!” Người nhà họ Lâm nghe thấy thế đều nổi giận đỏ ngầu hai mắt! Lâm Diểu nghiến răng, cả giận quát: “Cô đừng có mơ! Các người không chiếm được vị trí chủ tịch đâu!”