Câu nói này đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong tim bọn họ! Trong mắt Lâm Kiều Hân loé lên tia phức tạp. Anh nói như vậy cũng khiến cô cảm thấy khó chịu. Nhưng mà người nhà họ Lâm… Một gã bảo vệ bước ra, giận dữ hét lớn: “Chúng tôi làm nhà họ Lâm mất mặt? Thế chúng tôi còn làm gì được nữa?” “Bây giờ mọi quyền lực đều thuộc về nhà người ta rồi!” “Nhà họ Lâm còn chẳng có ai nắm quyền. Cậu bảo chúng tôi phải làm thế nào hả?” Nói đến đây, gã ta gào ầm lên! Câu nói này cũng là tiếng lòng của tất cả người nhà họ Lâm. Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Nhà họ Lâm của anh không còn ai nắm quyền thì anh nói với ai?” “Tại sao làm ở tập đoàn Lâm Thị bị chèn ép thế mà vẫn muốn ở lì trong tập đoàn?” Gã bảo vệ nghẹn họng lắp bắp nói: “Tôi…” Đương nhiên muốn ở lại là vì… thoải mái. Tuy nhiên bọn họ không hề muốn thừa nhận chuyện này! Gã ta vẫn cứng miệng gào thét: “Cậu có tư cách gì mà dạy đời chúng tôi? Cậu tốt hơn chúng tôi chỗ nào?” “Trừ cô cả tự mình lập nghiệp thành công, nhà họ Lâm còn có ai làm được trò trống gì nữa?” Trương Minh Vũ bật cười phản bác: “Thế nên anh không làm được gì cũng đắc ý quá nhỉ?” Gã bảo vệ tức giận đáp trả: “Tôi không đắc ý! Tôi chỉ muốn nói là chúng tôi không hề kém cỏi như cậu bảo!” “Cậu thì làm được việc lắm sao?” “Cậu có thể làm được gì cho tập đoàn Lâm Thị chúng tôi?” Ngay sau đó, mọi ánh mắt tràn đầy giận dữ của đám người nhà họ Lâm đều đồng loạt quét tới người anh! Nói đúng lắm! Trương Minh Vũ có tư cách gì mà đòi dạy bảo bọn họ? Chỉ mình Lâm Diểu nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Lâm Kiều Hân âm thầm lắc đầu, lòng thầm thở ngắn than dài. Anh cười phá lên. Hà Tử Tuệ không nhịn được xua tay lên tiếng: “Được rồi, muốn cãi nhau thì các người về nhà họ Lâm của các người mà cãi. Anh lại là ai nữa?” “Cút cút cút, đuổi hết đi cho tôi!” Cô ta nói xong, mấy gã cao to mặc vest mới tiếp tục dồn ép tới! Đám bảo vệ để mặc cho bọn họ xô đẩy. Thế nhưng ánh mắt căm tức vẫn khoá chặt trên người Trương Minh Vũ! Cứ như anh mới là kẻ địch của bọn họ!