Cô tỏ vẻ bực bội nói: “Anh… làm gì thế hả? Tôi đến gọi anh dậy chứ làm gì!” “Nếu còn không dậy đồ ăn sẽ nguội hết”. Anh gượng cười đáp lại: “À… được rồi, tôi dậy ngay đây”. Cô trừng mắt lườm anh một cái rồi mới quay người bước ra khỏi phòng. Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong. Đến khi nhìn thoáng qua đồng hồ, anh mới phát hiện bây giờ đã là tám giờ hơn… Thảo nào cô lại chạy vào đây gọi mình dậy… Trương Minh Vũ đi ra ngoài phòng khách. Trên mặt bàn đã bày biện nhiều món ngon phong phú. Tất nhiên đây là đồ ăn cô mua về. Hai người họ dùng bữa rất nhanh. “Tôi đi làm đây. Nếu Tuyền Ảnh không có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với mấy người Đại Quân luôn”. Lâm Kiều Hân vừa cầm túi xách lên vừa nói. Anh bật cười đáp: “Ừ”. Sau đó, cô lập tức rời đi. Anh chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt. Những lời nghe được từ tối hôm qua vẫn còn văng vẳng trong tâm trí anh. Thời gian của anh không còn nhiều! Bốn ngày! Phải đánh bại được nhà họ Hà! Muốn làm được vậy thì phải chiếm đoạt mối làm ăn của bọn họ. Bây giờ anh cần xử lý công ty vận chuyển Thiên Minh trước tiên! Trương Minh Vũ đi ra khỏi căn biệt thự. Chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ở bên ngoài. Anh ngồi lên xe. Anh đang định đi lại đột nhiên cảm thấy mình đi một mình thế này… cũng hơi kỳ quái. Nên tìm thêm ai đây? Chợt hai mắt anh sáng rực lên. Anh cười bảo: “Đến nhà họ Lâm đi”. Long Tam khởi động xe. Trên đường đi, anh gọi cho Hàn Thất Thất một cuộc điện thoại. Giọng nói kiêu căng của cô ta nhanh chóng vang lên: “Có chuyện gì?” Anh nhếch miệng cười hỏi: “Có đang bận gì không? Tôi muốn nhờ cô giúp”. Cô ta tức tối nói: “Hừ! Biết ngay mà. Anh tìm tôi thì chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả!” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô ta vẫn đồng ý giúp đỡ. Thoáng chốc, chiếc xe đã đỗ lại trước cổng nhà họ Lâm.