*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn choáng váng.
Trương Minh Vũ cười cười, tiếp tục nói: "À đúng rồi, bên cạnh tòa nhà này cũng có khá nhiều kho chứa đấy, khi nào chuyển tới thì tìm người dọn dẹp một cái để làm xưởng sản xuất đi".
Ầm!
Trong đầu Lâm Kiều Hân như có thứ gì vừa nổ tung.
Cô run cả người lên.
Trương Minh Vũ thấy thế, vô cùng hoảng sợ.
Cô ấy lại làm sao vậy?
Kích động đến thế sao? Chỉ là một cái xưởng thôi mà?
Nhưng Trương Minh Vũ không thể tưởng tượng nổi những thứ này quan trọng cỡ nào với Lâm Kiều Hân.
Lâm Kiều Hân khẽ mím chặt môi.
Một giây sau, cô nhào vào lòng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngây dại cả người.
Thân thể mềm mại quá...
Anh giơ hai tay lên, đáy mắt hoang mang mờ mịt.
"Trương Minh Vũ, cảm ơn anh".
Lâm Kiều Hân nói, giọng vô cùng nặng nề.
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái.
Nhưng anh mấp máy môi một lúc, lại chẳng biết nên nói gì lúc này đây...
Lát sau, dường như cũng nhận ra hành vi của mình quá đường đột, Lâm Kiều Hân chầm chậm tách ra.
Má cô ửng lên đầy xấu hổ.
Trương Minh Vũ trố mắt nhìn, anh còn chưa tỉnh táo lại sau cái ôm đột ngột vừa rồi...