Á? Trần Y Tuyết nhíu mày. Trương Minh Vũ ngu thì thôi đi, sao Hàn Thất Thất cũng vậy thế... Triệu Tử Oánh chế giễu: "Không dám? Không có gan thì bớt chém gió đi!" "Sau này gặp tôi nhớ đi đường vòng!" "Nếu không... người của tôi gặp cô lần nào đánh cô lần đấy!" Nói xong mặt cô ta liền lộ rõ vẻ kiêu ngạo. Trương Minh Vũ nhíu mày. Mấy bà cô này phiền quá... Cơ thể Trần Y Tuyết run lên vì giận! Đúng lúc này, Trương Minh Vũ tiến lên một bước. Hả? Mọi người đều sững sờ. Trương Minh Vũ cười nói: "Cô chủ của tôi sợ tôi đánh mấy người tàn phế, hay là tôi nhẹ tay chút, mấy người thấy thế nào?" Anh mỉm cười vô hại, nhưng lời anh nói... kiêu ngạo quá! Trần Y Tuyết sững sờ. Vừa định mở miệng chỉ trích lại bị Hàn Thất Thất kéo sang một bên. "Ha ha ha!" Triệu Tử Oánh cười như điên, lạnh lùng nói: "Được rồi, nếu anh khách khí như vậy thì tôi sẽ giữ lại mạng cho anh!" "Lên đi!" Nói xong cô ta liền đưa mọi người đi vào trong phòng tập sanda. Trương Minh Vũ tiến bước đi theo. Mặt Trần Y Tuyết vô cùng lo lắng. Hàn Thất Thất cười nói: "Yên tâm đi! Chúng ta chờ xem kịch thôi". Xem kịch? Trần Y Tuyết ủ rũ chán nán. Cô ấy chỉ cho rằng Hàn Thất Thất không biết đám người này đáng sợ đến nhường nào! Để đánh bại bọn họ, Trần Y Tuyết đang cầu cứu vô số người rồi! Nhưng lần nào... cũng bị người của Triệu Tử Oánh đánh bại! Cô ấy nhờ mười mấy sư phụ, đến bây giờ vẫn chưa có ai đánh thắng được Triệu Tử Oánh! Haizz. Trần Y Tuyết thở dài. Không trốn được nữa rồi. Cuối cùng cũng chỉ có thể đi vào thôi. Trương Minh Vũ nhanh chóng vào trong phòng. Căn phòng rất nhỏ, cũng rất thấp, chỉ là một căn phòng thông thường. Ở chính giữa có một võ đài. Lúc này trên võ đài có hai người đàn ông cường tráng đang tỉ thí. Không ít người xung quanh vỗ tay khen ngợi.