Mọi người đều thẫn thờ. Độc mồm độc miệng quá! Triệu Tử Oánh cuộn chặt nắm đấm, cơ thể run rẩy. Mặt đỏ bừng, không biết là do tức giận hay do bị đánh! Hai mắt bừng bừng lửa giận! "Giỏi lắm! Đánh hay lắm!" Trần Y Tuyết hưng phấn hét khản cả cổ! Ngoài từ này, cô ấy không còn từ nào để diễn tả nữa! Kinh ngạc quá! Lấy lại được thể diện rồi! Ầm! Một giây sau, tiếng động nặng nề vang lên. Trương Minh Vũ nhìn qua phát hiện bốn tên đàn ông cường tráng đang xông lên võ đài. "Hộ pháp đích thân ra tay rồi!" "Hừ, kiêu ngạo thật, để xem hắn xuống thế nào?" "Hộ pháp lâu lắm rồi không ra tay, tên nhãi này dám sỉ nhục cô Triệu, hắn chết chắc rồi!" ... Tiếng bàn tán nhanh chóng vang lên! Nụ cười trên mặt Trần Y Tuyết vụt tắt. Mắt Hàn Thất Thất vẫn lóe sáng như cũ! Triệu Tử Oánh cố gắng đứng giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư phụ! Đánh hắn tàn phế cho con!" Người đàn ông cường tráng cười khẩy nói: "Nhãi con, ngại quá, cô chủ nhà tôi ra lệnh rồi!" Trương Minh Vũ cười nói: "Tí nữa anh còn cảm thấy ngại hơn đấy". Hả? Mắt người ta đàn ông cường tráng lóe lên tia rét lạnh. Trương Minh Vũ nói: "Ba người kia lên cùng, bắt nạt mỗi mình anh thì chán lắm". Cái gì? Vừa dứt lời, mọi người lập tức trợn trừng mắt! Nghe nhầm sao? Thằng nhãi này muốn chết hả? Tứ đại hộ pháp cùng ra tay? Trần Y Tuyết vẫn hoang mang! Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Bá đạo quá!" Người đàn ông cười tráng híp mắt cười khẩy: "Thằng nhãi, mày muốn bị bốn bọn tao đánhbại, sau đó thể diện cũng được vớt vát chút nào chứ gì?"