Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 104: Cơn sốc



Đợi đến lúc Diệp Tố đi đến sân huấn luyện như người mất hồn, thời gian đã là một giờ chiều.


Moka đen mặt lại ngồi trên sô pha, thấy Diệp Tố tiến vào, đầu tiên là tức giận hỏi: "Cậu làm cái gì đến bây giờ?"


Hiển nhiên trạng thái Diệp Tố thập phần kém, thế nhưng không nghe thấy câu hỏi của Moka, hoàn toàn không mục đích mà đi lại vài bước trong sân huấn luyện, mới nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Moka, cả kinh: "A?"


Thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Diệp Tố, Moka lập tức liền nổi giận, đập bàn một cái, chén trà các vật phẩm trên bàn đều nhảy vài cái rồi lộn xộn thành một mảnh. Diệp Tố bị một tiếng nổ vang sững sờ tại chỗ, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.


"Đến tột cùng tại sao mấy ngày nay cậu lại thế này!" Moka quát lớn, "Xin nghỉ không ngừng, một lần hai lần, hiện tại khen ngược, đơn giản không xin luôn, cậu coi nơi này của tôi thành chỗ nào!"


"Thực xin lỗi......" Diệp Tố vội vàng xin lỗi.


"Nói xin lỗi với tôi cũng vô ích!" Moka nổi giận đùng đùng nói, trên mặt càng treo lên chói lọi thất vọng cùng phẫn nộ, "Cậu biết hiện tại cậu là cái bộ dáng gì sao? Cậu đây là đang lãng phí sinh mệnh! Lãng phí tôi, càng lãng phí chính cậu! Hàn Nghiệp đâu, tại sao hắn cũng không biết đốc thúc một chút?"


Diệp Tố thấp giọng nói: "Hắn có việc rời đi."


"Cho nên cậu liền lười biếng?" Moka tức giận không thể át lại, Diệp Tố nhìn dáng vẻ hắn còn tưởng hắn sẽ xông lên đánh mình một trận, nhưng Moka chung quy chỉ thở hổn hển mấy hơi, che ngực mà thao tác trên đài điều khiển trọng lực một hồi, quay đầu lại quát Diệp Tố đang ngây ngốc: "Còn không đi vào! Cậu có thời gian để lãng phí, nhưng tôi không có thời gian bồi cậu chơi!"


"Dạ." Diệp Tố theo bản năng mà hướng phòng trọng lực đi, tới cửa rồi lại bỗng nhiên dừng lại. Nhìn phòng trọng lực rộng mở ánh sáng nhu hòa, Diệp Tố lại từ hư không sinh ra một chút sợ hãi. Hắn suy nghĩ chốc lát, mới ý thức được Hàn Nghiệp không ở bên cạnh hắn. Thống khổ dĩ vãng còn có người bồi hắn đi chịu đựng, hiện tại cũng đè trên thân một mình hắn.


Tranh luận ở thế giới hiện thực lại một lần nữa che trời lấp đất mà xuyên qua thời không xông lại đây, bước chân Diệp Tố lảo đảo một chút, trong lòng thấp thỏm lo âu. Hắn đã an tâm bởi vì mình khống chế được khoa học kỹ thuật tương lai tiên tiến, cho rằng mình nắm được mấu chốt, tối thiểu gặp phải tình huống nào cũng đều có thể lập trận doanh bất bại.


Chính xác, hắn nắm sự tình mấu chốt, nên mới gặp phản lựa chọn gian nan nhất. Tróc nguyên tố ký sinh đối với Diệp Tố không phải nan đề, nan đề của hắn là có nên tiếp tục nghiên cứu hay không, có nên công bố thành quả ra hay không. Diệp Tố thế nào cũng không nghĩ ra được, chính mình trở thành biển chỉ đường.


Một khi công bố ra, một cửa khó qua nhất trong xâm lược văn minh ngoại hệ cũng đã vượt qua, Benedict bọn họ liền có thể tiếp tục nghiên cứu các vũ khí khác, tiến hành giám sát văn minh ngoại hệ. Diệp Tố liền thành người đẩy tay cho cuộc xâm lực này.


Nhưng không công bố...Diệp Tố ảm đạm, một nền văn minh quá gần mình sẽ không khiến người ta cảm thấy an tâm, nói cho cùng, Diệp Tố cũng luyến tiếc tinh cầu dồi dào kia. Hắn không giống Tiếu Thừa, không giống Benedict đều có tín ngưỡng cùng mục tiêu kiên định, biết bản thân nên kiên trì cái gì. Diệp Tố chỉ là một người bình thường, bị nóng lạnh hai loại kẹp ở giữa, do dự không quyết đoán. Đây có lẽ cũng là lý do vấn đề liên quan đến an nguy nhân loại đều trở thành cơ mật gạt đám đông dân chúng — tuyệt đại đa số người đều không lý trí được như chính trị gia, rất nhiều nguy cơ không cho phép do dự không quyết đoán, hành động theo cảm tình, vô luận đúng hay sai, vẫn cần một cái lựa chọn.


Những người khác đều làm tốt lựa chọn, hiện tại chỉ còn lại có Diệp Tố.


"Cậu đang làm gì!" Thanh âm Moka hét to đột nhiên nổ vang phía sau Diệp Tố, suy nghĩ không biết chạy đi đâu lại bị mạnh mẽ kéo về, hắn có chút ai thiết mà quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt.


Lúc này Moka mới chú ý thấy sắc mặt Diệp Tố trắng bệch đến mức không bình thường, ngữ khí cũng chậm lại: "Thân thể không thoải mái?"


Tiếp theo, hắn không khỏi phân trần mà kéo Diệp Tố đến gian bên cạnh, ấn hắn ngồi trên ghế kiểm tra đo lường thân thể, báo cáo biểu hiện khỏe mạnh vô cùng.


Moka rót cho Diệp Tố bình dịch dinh dưỡng, lại đẩy hắn đến trước phòng trọng lực: "Chỉ cần thân thể không có vấn đề, những điều khác đều không phải vấn đề."


Diệp Tố bị Moka đẩy tới đẩy đi hoàn toàn không biết nên nói gì, nên làm cái gì, trạng thái này không thích hợp, Diệp Tố nghĩ trong lòng, nhưng hắn không có biện pháp để bản thân bình tĩnh lại, giống như có đồ vật đáng sợ gì vẫn luôn đuổi theo hắn.


Diệp Tố mờ mịt nhìn về phía cửa sân huấn luyện, muốn bắt lấy một chút an ủi, chỉ là nơi đó không có một bóng người, hắn hỏi: "Hàn Nghiệp đâu?"


"Không phải cậu nói hắn có việc rời đi sao?" Moka không thể hiểu được, đúng lúc này quang não hắn thu được tin tức, là Hàn Nghiệp gửi tới: Thầy Moka, tôi có chút chuyện chậm trễ. Huấn luyện trọng lực, ngài chiếu cố Diệp Tố nhiều một chút.


"Hàn Nghiệp nói hắn không về được, chúng ta đây liền bắt đầu đi, đã lãng phí không ít thời gian." Moka thu hồi quang não, đẩy Diệp Tố vào phòng trọng lực, sau đó đến trước đài thao tác, dựa theo lúc trước tiến hành, "Đều đã hơn một tháng, cũng nên thích ứng, còn cần ai bồi?"


Hắn rõ ràng đã nói buổi chiều sẽ trở về gấp. Diệp Tố nghĩ tới mảnh giấy Hàn Nghiệp lưu lại, không phải không có thất vọng.


Ngay sau đó, trọng lực liền cưỡng chế buông xuống.


Diệp Tố còn chưa có chuẩn bị liền bị áp đảo trên mặt đất, trong thời gian ngắn thế nhưng không nhúc nhích nổi, hắn đã thật lâu không chật vật như vậy, hắn hoảng hốt tựa như trở về thời điểm lần đầu tiên tiến hành áp bức trọng lực, không sức kháng cự.


Tại sao lại như vậy...... Diệp Tố giãy giụa, muốn để mình đứng lên, nhưng tay chân đều nặng như đeo chì, cảm giác buồn nôn ghê tởm càng nhanh xuất hiện hơn quá khứ, áp bách dạ dày hắn. Càng ngày càng nặng. Diệp Tố có chút bất lực phát hiện ra thời gian cũng không khiến hắn thích ứng trọng lực hơn, ngược lại càng ngày càng khó chịu, khiến hắn bắt đầu hoài nghi có phải thầy Moka tranh thủ Hàn Nghiệp không ở mà trộm tăng thêm bội số trọng lực.


"Đứng lên!" Thanh âm bất mãn của Moka vang lên, rõ ràng nói cho Diệp Tố: "Hôm nay giống bội số trọng lực hôm qua, tình huống của cậu là có ý tứ gì? Lui bước sao?" Không có khả năng, Moka đang nói dối! Diệp Tố phẫn nộ nghĩ, đôi tay ôm đầu, đau đớn như vô số con kiến gặm cắn đầu hắn. Tại sao Hàn Nghiệp còn chưa tới, đã nói sẽ trở về gấp. Lúc này mới bao lâu, hắn liền vi phạm hứa hẹn. Diệp Tố cắn môi dưới, tiếng mắng tức giận của Moka còn không ngừng quanh quẩn trong phòng trọng lực.


Tôi nên làm cái gì bây giờ. Trước mắt Diệp Tố xuất hiện từng mảnh điểm đen, điểm đen bay nhanh xoay tròn sắp hàng, chốc lát biến thành Tiếu Thừa cợt nhả, chốc lát lại biến thành Benedict nghiêm túc, bọn họ tựa hồ đều đang nói: Diệp Tố, chúng tôi cần cậu trợ giúp.


Diệp Tố, xâm lược là hành vi bất chính nghĩa...


Diệp Tố, cậu xem địa cầu không thể chịu nổi gánh nặng...


Diệp Tố, ngẫm lại lịch sử chúng ta từng bị xâm lược...


Diệp Tố, nhìn những địa phương từ màu xanh đã hóa thành sa mạc đó, nhìn xem những người chết đói...


Diệp Tố, chúng ta đang phát triển khoa học kỹ thuật, có thể khiến mọi người yên ổn sinh hoạt...


Diệp Tố, khoa học kỹ thuật cũng không hào phóng, nó mang đến bao nhiêu tiện lợi, liền thu lại bấy nhiêu đại giới...


Tôi không biết! Diệp Tố muốn rống to với bọn họ, điểm đen bị tiếng hô vô tình của hắn tách ra, lại biến thành Hàn Nghiệp đang nói "Vì muôn đời khai thái bình". Ở mỗi cái góc trong phòng trọng lực này đều đã từng có bóng dáng Hàn Nghiệp, hắn đã từng ôn hòa khuyên giải, an ủi Diệp Tố, cổ vũ Diệp Tố, nhưng chỉ chớp mắt, hắn liền rời đi, đi tìm Phá Quân. Về sau sẽ còn nhiều người cần Hàn Nghiệp, cần hắn an ủi. Hàn Nghiệp sẽ toàn tâm toàn ý mà vì những người khác, vì nhân tộc.


Hai thế giới, đều chỉ còn lại một mình Diệp Tố, cần hắn đưa ra lựa chọn.


Thế giới hiện thực, lựa chọn xâm lược hay hòa bình.


Thế giới Tinh tế, lựa chọn lừa mình dối người hay tỉnh táo lại.


Sớm nên hiểu. Diệp Tố đau đến thiếu chút nữa mất đi ý thức, hắn nhất định ma chướng, mới nhớ không nổi thứ khác. Diệp Tố cười thảm, đây chính là thế giới "trong mộng" của hắn, không phải gốc rễ của hắn, không phải nơi hắn dựng thân. Thế giới Tinh tế dù có chân thật, đối với Diệp Tố mà nói, bất quá cũng chỉ là một không gian phụ thuộc, trọng tâm, tình cảm của hắn trước nay đều thành lập trong thế giới hiện thực.


Hàn Nghiệp ở thế giới Tinh tế có là cái gì đâu, cảm tình của mình có là cái gì đâu. Kể cả hắn có thích Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp cũng thích hắn, thì có thể thế nào? Diệp Tố có tư cách gì mà phát triển tình cảm ở thế giới này, hai thế giới đem sinh mệnh hắn chồng lên gấp hai, đem phiền não cũng chồng lên gấp hai, nhưng Diệp Tố chỉ là một người. Cảm tình của hắn, sinh hoạt của hắn chỉ có thể có một phần, hắn làm sao có thể thừa nhận gấp hai lần chân thật?


Kể cả Diệp Tố vứt bỏ cảm tình ở thế giới hiện thực, hắn cũng không thể đem toàn bộ cảm tình đưa vào thế giới Tinh tế. Ai biết khi nào cái thế giới kỳ kỳ quái quái này sẽ đột nhiên biến mất, sinh hoạt bình thường ở thế giới Tinh tế đối với hắn đã là một vấn đề, hôm nay chẳng phải bị hiện thực ảnh hưởng, khiến huấn luyện căn bản vô pháp đúng hạn tiến hành sao? Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần, một người tùy thời tùy chỗ đều có thể ngủ mất, thậm chí không biết khi nào tỉnh, có thể tỉnh hay không, thật sự có thể sinh tồn ở thế giới này sao?


Tình yêu không nhiều hơn thứ gì khác. Tình yêu chính là quá trình từ hai hướng, ai nguyện ý can tâm trả giá cũng muốn đòi hỏi. Nhưng Diệp Tố nhận không nổi đòi hỏi, một khi tiếp nhận cái gì, mưu toan đòi hỏi cái gì, đều khiến cho mình có vướng bận. Cha mẹ hắn ở hiện thực già đi, hắn ở địa cầu gặp phải nan đề, đây đã thành vướng bận. Một người không thể có hai phân vướng bận song song khắc cốt minh tâm.


Hắn sớm nên hiểu. Hốc mắt Diệp Tố bỗng nhiên ướt át, không biết là đau hay do khổ sở. Thế giới này đối với hắn là phụ thuộc, hắn cũng nên chỉ là khách qua đường ở nơi này, nếu thế giới này cần hắn, vậy hắn liền cứu vớt là được rồi.


Chỉ trả giá không cần hồi báo.


Trả giá, chính là đem mình đào rỗng; không cần hồi báo, khiến mình càng ngày càng trống rỗng. Rỗng đến mức khiến chính mình có thể có, có thể không, tùy thời có thể rời khỏi thế giới này, sẽ không luyến tiếc. Chính mình không luyến tiếc, người nơi này cũng không luyến tiếc.


Dường như sương mù nồng đậm trước mắt Diệp Tố đã tản ra. Trước kia, Diệp Tố bị sương mù dày đặc che đậy tầm mắt, chỉ có thể nhìn ra một con đường, mù quáng lạc quan mà đi. Hiện tại, hắn rốt cuộc thấy rõ trên con đường kia che kín bụi gai.


Diệp Tố thu hồi chân, hắn vẫn phải đi tiếp, nhưng cần phải mặc vào áo giáp ngăn cách mình với thế nhân.


Vì anh mở ra một con đường, sau đó, tôi rời đi.


Từng giọt nước mắt lớn cùng mồ hôi lăn xuống, môi Diệp Tố khép mở vài lần, trái tim tựa hồ như không chịu được trọng lực thật lớn, hồi quang phản chiếu mà kịch liệt nhảy lên, Diệp Tố nôn khan, cho rằng mình sẽ đem cả trái tim cũng nhổ ra.


Sau đó, trái tim điên rồi đột nhiên dừng nhảy lên.


Moka đang nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên đứng lên.


_________________________


Truyện này hay nhất ở mấy chap đấu tranh nội tâm, mặc dù đọc thấy đau lắm.


(update lúc beta sơ: đọc đến câu 'từng giọt nc mắt lớn... lăn xuống', tôi cũng lập tức thực hành luôn :)) rơm rớm)