Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 54: Sinh hóa



"Ngăn hắn lại!" Tát Lạc Phu thấy Hàn Nghiệp triệu hồi cơ giáp, lập tức lui về sau, đồng thời chỉ huy xe tăng tiến hành công kích.


Lửa đạn bay loạn trên đỉnh đầu mọi người, bọn họ cả kinh chạy trốn khắp nơi.


Cơ giáp màu đen cao mười mét phá lệ nổi bật, gần như hấp dẫn tất cả hỏa lực, Hàn Nghiệp vừa tiến vào khoang điều khiển, máy móc lạnh băng dường như phảng phất sống lại, mãnh thú mở đôi mắt của nó.


Cơ giáp nặng nề đi lại nhẹ nhàng dưới lửa đạn cuồn cuộn không ngừng, không, kỳ thật nó đang chạy như bay, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nó đang tản bộ trên sân vắng.


Trong hỗn loạn, có Nhân tộc liếc thấy một màn này, không khỏi kinh hồn táng đảm.


Hàn Nghiệp đi vào cửa mê cung, không ngoài sở liệu, nơi đó đã bị Tát Lạc Phu khóa chết. Cơ giáp hắn giơ lên thiết quyền, đột nhiên oanh kích, tức khắc cát bay đá chạy, bụi đất tràn ngập.


Tát Lạc Phu cấp tốc lùi lại, bước vào một cái xe tăng to lớn, tự mình đem hỏa lực nhắm vào cơ giáp Hàn Nghiệp, cùng lúc đó, những xe tăng khác xếp thành một chiến tuyến, vây những chủng tộc đang chạy trốn lại.


Oanh —— ánh lửa thật lớn lập loè, siêu hỏa đạn lao tới.


Khi Hàn Nghiệp đang định xoay người phản kích, lại thấy một vật cao lớn tương đương cơ giáp hắn che ở trước mặt, đúng là tiểu vương tử tộc Đại Nhạc lúc trước muốn Diệp Tố làm sủng vật, hắn lấy thân hình cực đại của mình chặn lửa đạn oanh kích Hàn Nghiệp.


"Cậu tiếp tục, nơi này để tôi!" Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc không quay đầu lại mà nói.


Hàn Nghiệp minh bạch, lập tức không màng chuyện khác, tập trung đưa tinh thần lực phối hợp cơ giáp mở ra cửa mê cung đang đóng chặt.


Tộc Đại Nhạc có thể trở thành cường giả trong Vạn tộc vũ trụ, tuyệt đối có chỗ độc đáo của mình, tỷ như thân thể uy mãnh cùng chỉ số thông minh cao siêu. Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc được hành động Hàn Nghiệp nhắc nhở cũng thực mau lĩnh ngộ được mục đích của Tát Lạc Phu, cũng lựa chọn liên thủ cùng Hàn Nghiệp. Không giống phần lớn các chủng tộc khác, nương hỗn loạn lần này mà ý định dùng phi hạm tư nhân của mình chạy trốn, nhưng bọn hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Tát Lạc Phu lần này chuẩn bị thực kỹ càng, há có thể để bọn họ hiệp lực chạy trốn thành công?


Không ngoài Hàn Nghiệp sở liệu, khi phi hạm tư nhân đầu tiên bay lên trời cao, phi võng điện từ bỗng nhiên xuất hiện ngăn cản hắn, tương ứng mà tới chính là quân đội phi hành của Tát Lạc Phu mai phục trên bầu trời, phi hạm có ý đồ chạy trốn đều bị đánh rớt xuống mặt đất, khói đen cuồn cuộn bốc lên.


Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc sống sờ sờ mà nhận một kích hỏa đạn, không hề tổn hại gì, hắn trầm khuôn mặt vỗ vỗ cặn quần áo bị đốt cháy trên người, đi ngược lại hướng lửa đạn, tựa hồ muốn bắt lấy Tát Lạc Phu.


"Phòng thủ!" Tát Lạc Phu hét lớn, kỳ thực tộc Đại Nhạc là nhân tố không ổn định nhất. Lúc thành lập kế hoạch, hắn và đông đảo đồng bào đã thương lượng có muốn cho tộc Đại Nhạc vào trong đó hay không, dù sao thì tộc Đại Nhạc cường hãn khiến bọn họ không thể đối phó, nhưng thân thể tộc Đại Nhạc lại khiến bọn họ thèm nhỏ dãi, không biết dùng một khối thân thể cường hãn như vậy có thể cải tạo ra vũ khí sinh hóa siêu cường thế nào, ngẫm lại lại khiến người ta hưng phấn.


Người tộc Đại Nhạc thập phần bênh vực tộc mình, vốn là một tộc được Vạn tộc chú ý chặt chẽ, muốn vô thanh vô tức mà bắt một người tộc Đại Nhạc là quá khó khăn, chỉ có thể dựa vào "Sự cố ngoài ý muốn" lần này mà không khiến tộc Đại Nhạc hoài nghi, cầm tù một tộc nhân của họ, cơ hội khó gặp. Tát Lạc Phu trải qua thời gian dài suy ngẫm rốt cuộc vẫn luyến tiếc cơ hội ngàn năm khó gặp này.


Tộc Tát Luân đã sớm được huấn luyện đặc biệt để vây khốn tộc Đại Nhạc, lúc này thấy tiểu vương tử muốn công kích, lượng lớn xe tăng lập tức chuyển hướng, vây quanh hắn, không quân trên bầu trời cũng hạ thấp độ cao, lấy tộc Đại Nhạc làm trung tâm mà xoay tròn.


Tát Lạc Phu liếc mắt thấy Hàn Nghiệp đã oanh mở cửa mê cung, chỉ thấy hắn thu hồi cơ giáp không thích hợp hành động trong mê cung, nhẹ nhàng nhảy vào thông đạo mê cung.


Tát Lạc Phu trong lòng cười lạnh, đi đi, nếu mày muốn sớm một chút trở thành vật thí nghiệm cũng không ai cản đâu, kết quả cuối cùng đều là như nhau. Hắn không quản Hàn Nghiệp, quay đầu gắt gao nhìn tiểu vương tử tộc Đại Nhạc: "Công kích!"


Mà lúc này, mọi người trong mê cung còn không biết ngoại giới đã sớm long trời lở đất, vẫn cao hứng phấn chấn chơi trò chơi.


Tiến vào cánh cửa kia, mọi người phát hiện hành lang mê cung này rộng lớn hơn nhiều, ngã rẽ lại ít, không giống mê cung, lại như mời bọn họ tới du ngoạn.


"Tại sao độ khó lại giảm?" Bởi vì ngã rẽ giảm bớt, lượng lớn người ngoài hành tinh cũng tụ tập đi cùng nhau, nháo đến rộn ràng.


Theo bọn họ tiếp tục thâm nhập, phát hiện người ở đây cư nhiên càng lúc càng nhiều.


"Kỳ quái."


Diệp Tố và Yến Tuyết Thần vốn dĩ đi phía sau đội ngũ, lúc này quay đầu nhìn lại, tất cả đều là người ngoài hành tinh hình thù kỳ quái, bọn họ đảo mắt liền biến thành trung gian đội ngũ.


"Ủa?" Chủng tộc dẫn đầu ngạc nhiên kêu một tiếng, hoá ra bọn họ cũng gặp gỡ một đội ngũ khác. Hai đội ngũ chào hỏi, tiếp tục đi.


"Các người rốt cuộc tới rồi." Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên từ hư vô. Hai đội ngũ bước vào một đại sảnh không gian thập phần rộng mở, có chủng tộc qua lại nhìn xung quanh, cũng không phát hiện người nói chuyện ở đâu.


"Hoá ra còn có người giữ cửa à? Trò chơi này càng lúc càng thú vị." Tên lông dài hưng phấn đến dựng lông, vừa nhìn thấy ánh mắt Diệp Tố, sửng sốt, lập tức liền đem lông mao bao lấy chính mình, tại sao vẫn cảm thấy không an toàn ......


"Còn vài người vẫn chưa tới đâu." Âm thanh quỷ dị kia lại vang lên, "Quên đi, bắt nhóm này làm chút thí nghiệm trước."


Thanh âm kia tự nói tự trả lời.


"Còn có cốt truyện sao?" Yến Tuyết Thần buồn bực nói, "Tại sao Tát Lạc Phu nhàm chán như vậy, một cái mê cung thôi mà bày nhiều trò thế!"


"Có lẽ không phải trò chơi." Diệp Tố nhìn chằm chằm đại sảnh bên cạnh, Yến Tuyết Thần theo tầm mắt hắn tò mò nhìn qua, cư nhiên nhìn thấy đại sảnh xung quanh không hề trở ngại bỗng xuất hiện một cái lồng trong suốt thật lớn, vây tất cả mọi người bên trong.


Chủng tộc bên cạnh cười cười đến cạnh gõ: "Cho nên cửa này là phải đánh vỡ một cái lồng?"


Phốc — mặt ngoài lồng trong suốt đột nhiên phun ra một đám khói đặc màu xanh lá.


Một người Mogus có cái đầu lớn đi lên hít hai hơi: "Có tính kiềm, cụ thể là vật chất gì tạm thời phân tích không ra..."


Lời còn chưa nói xong, phần đầu như cây nấm của hắn xuất hiện lấm tấm nâu, hơn nữa ngày càng nhiều, ngày càng lớn, đảo bắt liền dày đặc bao phủ toàn bộ thân thể hắn.


"Người anh em, anh còn biết biến sắc à?"


"Á — cứu tôi —" Người Mogus kia đột nhiên bóp lấy cổ mình, mắt trợn trừng, máu mủ màu nâu từ đầu hắn chảy xuống, tản ra mùi vị gay mũi.


Người ngoài hành tinh vừa hỏi sợ tới mức lui nhanh về phía sau: "Anh... Anh...Không phải do bọn họ mời tới diễn kịch đi? Đây cũng quá dọa người rồi!"


Mà người Mogus kia cũng không trả lời được, hai chân hắn cứng còng, phảng phất như xương cốt nháy mắt bị hòa tan sau đó lại bị đông lạnh thành khối băng, hắn ngơ ngác ngã ra đằng sau, máu mủ trên người bắn ra khắp nơi, thực mau, thân thể hắn dần dần mềm hóa, bẹp dúm lại... Không còn bất luận sinh cơ gì...


Chủng tộc xung quanh thấy một màn như vậy đều bị kích thích đến sắc mặt đại biến, tâm tình nguyên bản hi hi ha ha của bọn họ bây giờ cũng không thể tiếp tục cho rằng đây chỉ là trò chơi.


"Tát Lạc Phu! Mày đang làm cái quỷ gì!" Lập tức có người hét lớn, Tát Lạc Phu không đáp lại hắn, xuất hiện vẫn là thanh âm quỷ dị vừa nãy.


"Vật thí nghiệm số 347, thất bại, tộc Mogus biểu hiện bài xích bậc một với 'Kiệu Nguyên'."


Lạnh nhạt, thanh âm không chứa bất luận cảm xúc gì cùng với đám khói đặc màu xanh lá lại tràn vào.


Một sinh mệnh vừa chết đi, "số 347", một con số lạnh băng như vậy, thật giống như từ một khắc bọn họ tiến vào mê cung, bọn họ liền bị một đôi mắt theo dõi, bị đánh số, nhận sự chơi đùa không thể khống chế.


Ầm ầm ầm — Có người bắt đầu mạnh mẽ oanh tạc lồng trong suốt, một tiếng này bừng tỉnh rất nhiều chủng tộc còn không biết làm sao, vội vàng như ong vỡ tổ mà vọt tới trước cái lồng liều mạng đánh mạnh, nhưng mà, cho dù bọn họ dùng nắm đấm hay vũ khí đều không có bất luận tác dụng gì, lồng pha lê tưởng chừng yếu ớt lại phòng thủ thực kiên cố.


"A a a a ——" Lại một tiếng hét thảm vang lên, một người ngoài hành tinh không thể tránh được mà lây dính khói đặc, từ cánh tay tới mặt xuất hiện nhiều vết đốm, hắn liều mạng giãy giụa, gãi người mình, muốn cào những hạt đốm đó ra khỏi thân mình.


"Cứu mạng!" Hắn tuyệt vọng nhìn về phía đồng bạn mình, không ai biết cảm giác của hắn, như có vật sống đang bò trong thân thể hắn, từng ngụm từng ngụm ăn thịt hắn, uống máu hắn, vật đó lớn dần lên còn hắn thì tiều tụy đi.


Đồng bạn hắn bị dọa hoang mang lo sợ, người xung quanh nhanh chóng tránh khỏi hắn, đám người hoàn toàn bùng nổ rồi, càng dùng sức mà đập lồng, vừa đập vừa mắng: "Tát Lạc Phu, tao phải báo cáo mày lên cục tư pháp liên minh!"


Người ngoài hành tinh bị cảm nhiễm còn sống, chẳng qua sớm không còn bộ dáng ban đầu, thịt mềm sụp sụp rũ xuống, không ngừng chảy ra nước mủ. Hai mắt hắn vô thần mà lẩm bẩm thì thầm: "Cứu...Cứu cứu tôi..."


"Tôi không cứu được cậu!" Đồng bạn hắn rốt cục chịu không nổi mà lớn tiếng khóc thét.


Phảng phất như bị những lời này áp suy sụp, người ngoài hành tinh bị cảm nhiễm kia gian nan nâng người, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, thống khổ, cừu hận cùng sợ hãi vô hạn, sau đó, đầu hắn đứt lìa, nhanh như chớp mà lăn vết máu đầy đất, cặp mắt kia không thể nhắm lại.


"Thể thí nghiệm số 1211 thất bại, tộc Kiệt Mễ biểu hiện bài xích bậc hai với 'Kiệu Nguyên'."


Khi thanh âm này vang lên lần thứ hai, rốt cuộc cũng đem tất cả mọi người trong lồng bức cho hỏng mất.


Bọn họ vừa kêu sợ hãi, vừa liều mạng mà trốn tránh khói đặc còn sót lại: "Ai tới cứu chúng tôi! Tộc Tát Luân điên rồi!" Giờ phút này, bọn họ hối hận nhất chính là đem máy liên lạc giao ra, bọn họ không biết, cho dù có máy liên lạc cũng không sử dụng được, những người bọn họ ỷ lại vào hiện tại cũng đang lâm vào tình cảnh không tốt hơn là bao.


Diệp Tố lôi kéo Yến Tuyết Thần tránh né đám người hỗn loạn, tiểu Phá Phong ôm cánh tay hắn thật chặt. Khi lồng trong suốt xuất hiện, hắn liền có dự cảm không tốt, bất quá nghĩ đến Hàn Nghiệp còn ở trên mặt đất, Diệp Tố cũng không quá kinh hoảng.


"A —— thứ đồ vật đáng sợ kia lại tới nữa!"


Lại hai đám khói đặc phun ra, những người trong lồng sôi trào.


Khói đặc tùy ý bay, bay tới nơi nào, chỗ đó chính là tử lộ. Nhưng không gian trong lồng cũng chỉ to như vậy, các chủng tộc kinh hoảng thất thố khiến đội hình hoàn toàn rối loạn, có người ngoài hành tinh hình thể nhỏ thậm chí bị đạp dưới chân, càng ngày càng hỗn loạn, mà trốn tránh cũng vẫn là không thể.


"Nó bay tới!"


Một tiếng tru vang lên, sau đó Diệp Tố cảm giác được ai đó đẩy mình một cái, hắn thế nhưng bị đẩy lảo đảo về phía trước hai bước, khói đặc đáng sợ ập vào mặt hắn...