Sau Xuyên Sách Tôi Đè Luôn Công Chính

Chương 24: Mở mang kiến thức



Sau hai ngày không thể cạy mở khoang sinh sản của Cố Văn Tranh, tôi lại tìm đọc thường thức ABO trong đầu.

Lúc trước tôi chê thứ hệ thống để lại quá dày, nghĩ rằng mình chỉ lấp cốt truyện nên không cần phải xem chi tiết, chỉ cần tìm hiểu nội dung chính là được.

Sau khi bổ sung tri thức liên quan đến vấn đề mang thai của Omega xong, tôi cảm thấy mình sẽ có một quãng thời gian không mấy vui vẻ.

Hoá ra tỉ lệ mang thai khi không tiến vào khoang sinh sản là 3-5%, tỷ lệ mang thai khi đánh dấu và thắt nút ở kỳ phát tình là 95%.

Có nghĩa là những gì tôi làm trong thời gian qua đều là công dã tràng, tất cả là do thiếu hiểu biết mà ra!

Lại nhớ hôm kia chơi game với Từ Tỷ, hắn cười tôi mới chín giờ đã rửa mặt đi ngủ y như ông già.

Lúc ấy tôi thầm mắng Từ Tỷ đần độn, đây gọi là chuyên nghiệp, phải dành thời gian trực đêm chứ.

Hoá ra kẻ đần là tôi.

205

Đợi Cố Văn Tranh xong việc ngồi xuống mép giường, tôi mới tỉnh lại sau cú sốc lãng phí nửa tháng trực đêm.

Tôi oán giận nhìn anh, tỷ lệ mang có chút xíu mà chăm chỉ quần tôi như vậy làm gì, nếu có thai được tôi sẽ đi mua vé số ngay.

Tuy anh đẹp trai thật, tôi cũng thích xem biểu cảm khi bị trêu đùa ở trên giường của anh, thậm chí thỉnh thoảng cố ý hành hạ anh, nhưng tôi không có dục vọng nặng đến thế.

Trước khi xuyên qua, tôi thấy rất nhiều người có đam mê này, tôi và họ chưa bao giờ ăn nhập với nhau.

Cố Văn Tranh hoàn toàn không biết gì cả, anh vẫn dán tới như thường, hôn lên chiếc cổ lộ ra ngoài áo ngủ của tôi.

Nếu là bản thân nghiêm túc lấp cốt truyện ngày trước thì tôi đã hôn trả rồi bắt đầu sinh hoạt về đêm.

Nhưng giờ tôi chỉ muốn đình công thôi.

Tôi xoay người, đưa tay cài lại từng cút áo cho anh, ôm anh nằm xuống rồi tắt đèn ngủ.

Trước khi kỳ phát tình của Cố Văn Tranh kéo tới, tôi quyết định cho bản thân mình nghỉ xả hơi, ngủ sớm tốt cho sức khoẻ.

206

Ngoại trừ điều này, tôi và Cố Văn Tranh vẫn hài hoà trước thềm năm mới.

Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc piano Steinway trong phòng khách.

Mấy ngày trước tôi chỉ thuận miệng đề cập đôi chút về sở thích cá nhân với Cố Văn Tranh, cũng chỉ thuận miệng nói lâu rồi không chạm vào piano, không ngờ vài ngày sau anh đã thu xếp đâu ra đó.

Khoan nhắc đến cái khác, phải công nhận anh rất biết cách chọn đàn, nó không khác gì chiếc piano yêu thích xưa kia của tôi.

Chiếc piano xinh đẹp làm tôi ngứa ngáy.

Tôi ngồi xuống ghế, thử âm xong, chơi đại mấy bản.

Tôi đã không động vào đàn nửa năm rồi, cũng may ký ức cơ bắp kịp thời trở về, trạng thái lóng ngóng dần dần chuyển sang lưu loát.

Đàn xong một bản, tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Cố Văn Tranh.

Không biết anh bước tới khi nào, đã nghe thấy đoạn tôi đàn lúc đang tìm lại cảm xúc chưa?

Trước giờ tôi đều biểu diễn hoàn mỹ trước mặt người khác, tôi không cho phép bản thân lưu lại ký ức tệ hại về âm nhạc cho Cố Văn Tranh.

Ngón tay tạm dừng tiếp tục ấn lên phím, tôi đổi sang bản mình thích nhất.

Giai điệu dịu dàng tinh tế vang lên trong phòng khách, khi nốt cuối cùng kết thúc, tôi mới ngẩng đầu nhìn Cố Văn Tranh lần nữa.

Anh cứ đứng đó chằm chằm tôi, ánh mắt nóng rực làm người ta khó lòng lơ đi, khiến mặt tôi cũng bốc hơi theo.

Tôi hơi quay đầu, anh làm sao vậy? Đây mới chỉ là bảy tám phần trước kia của tôi thôi đó.

Lại qua thêm một lát, tôi len lén ngó Cố Văn Tranh, anh không có ý kiến gì ư?

Như vừa lấy lại tinh thần, anh mở miệng khen: "Êm tai lắm, học lâu rồi nhỉ?"

Có lẽ do sở hữu gương mặt cao lãnh, anh chỉ khen một câu đơn giản thôi mà lại trông chân thành hơn những người khác nhiều.

Nghe anh hỏi vậy, tôi vô thức đáp: "Vâng ạ."

Không đúng, hình như tôi ở thế giới song song chưa từng học piano.

Nghĩ vậy, tôi dè dặt bổ sung: "Tự học."

Cố Văn Tranh bước đến bên cạnh tôi, đưa tay ấn phím, sau đó nhìn về phía tôi hỏi: "Vậy dạy anh được không?"

Đối diện với ánh mắt chờ mong ấy, tôi im lặng suy tư.

Tuy tôi chưa từng dạy ai, nhưng dù gì cũng đã từng nhận mấy giải thưởng, chắc không đến nỗi nào đâu nhỉ?

Không đợi tôi trả lời, anh đã bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi.

Anh nghiêng người nhìn tôi, ánh mắt xinh đẹp phản chiếu bóng dáng tôi một cách rõ ràng, tựa như đang trưng cầu ý tôi.

Ngón trỏ tay phải vô thức gõ mặt ghế, tôi hỏi "Em không rành dạy theo bài bản, anh có bản nào muốn học không?"

Lúc này Cố Văn Tranh mới nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Bản em mới đàn là được."

<>?

Ngoại trừ đoạn giữa, cũng không khó dạy lắm.

Tôi hỏi Cố Văn Tranh: "Anh biết cơ kiến thức âm nhạc cơ bản không?"

"Biết, trước kia từng học piano một thời gian."

Đã từng học thì dễ rồi.

Tôi lấy điện thoại tìm bản nhạc rồi đưa cho Cố Văn Tranh, định tách từng đoạn ra dạy.

Đàn xong một đoạn mẫu, tôi quay đầu chuẩn bị giảng giải, nào ngờ bị một bàn tay ôm lấy mặt, kế đó có đôi môi lạnh lẽo dán lên môi tôi.

Bị Cố Văn Tranh hôn từ mặt đến tay, tôi còn gì không hiểu nữa.

Anh nhờ tôi dạy piano cũng giống như tôi nhờ anh dạy toán cao cấp vậy, vốn dĩ không để tâm vào chuyện đó.

207

Khuôn mặt cao lãnh của Cố Văn Tranh không phù hợp với hành động lúc này của anh chút nào.

Điều này làm tôi hoài nghi không biết hôm nay mình đàn piano có sai hay không, hình như đã mở khoá thuộc tính kỳ lạ nào của anh rồi thì phải.

Chẳng hạn như anh là tuýp người mê tay đẹp.

Anh vừa liếm vừa hôn, tôi không chịu nổi rụt tay phải về.

Đệt, thật kỳ quái.

208

Còn hai ngày nữa là tới Tết, tôi thấy phải ra ngoài mua vài thứ cho có không khí.

Tôi bế Tiểu Nguyên Bảo đang nằm trên đùi lên rồi đi tìm Cố Văn Tranh đề cập đến chuyện ngày mai ra ngoài.

Tôi tìm thấy Cố Văn Tranh ở ngoài ban công dưới lầu, anh đang nói chuyện điện thoại.

Tôi vừa bước đến là lập tức có cảm giác sai trái, áp suất xung quanh anh rất thấp, vẻ mặt anh lạnh lẽo hiếm thấy, không khó nhận ra nội dung trò chuyện không thoải mái.

Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con người.

Tiểu Nguyên Bảo trong lòng tôi bị doạ dựng lông lưng, rụt đầu vào trong.

Cố Văn Tranh nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn sang hướng này.

Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng khi anh vừa mới quay đầu sang, ánh mắt anh khiến tim tôi hụt nửa nhịp.

Chuông cảnh báo trong lòng tôi vang inh ỏi.

Ánh mắt ấy lạnh thấu xương, như nhìn từ trên cao xuống, không để thứ gì vào mắt.

Song khi thấy tôi, vẻ mặt Cố Văn Tranh nhanh chóng dịu lại, nhanh đến nỗi tôi tưởng nãy giờ đều là ảo giác của tôi.

209

Tôi không thể không thừa nhận, bởi vì Cố Văn Tranh hợp gu tôi nên tôi tự động gắn filter cho anh.

Ví như thỉnh thoảng tôi hay thầm gọi anh là người đẹp, nhưng thật ra anh có nét đẹp rất nam tính, khi lạnh mặt còn trông rất dữ.

Chẳng qua anh thu hồi gai góc khi đứng trước mặt tôi nên mới làm tôi sinh ra ảo giác anh hiền lành ngoan ngoãn.

210

Tôi vuốt lưng Tiểu Nguyên Bảo hòng an ủi nó, nó lập tức quên mất kinh hoảng vừa nãy, kêu meo meo làm nũng.

Cố Văn Tranh nhanh chóng ngắt điện thoại.

Anh đi về phía tôi, động tác trên tay tôi chựng lại.

Tôi giả vờ như không có gì, mở miệng hỏi: "Ngày mai đi dạo phố mua vài thứ với em không?"

*

【Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 17】

Tại sao hai ngày nay Phương Nghi An lại giả bộ ngủ sớm?

Mình không có kinh nghiệm sống chung với Alpha nhỏ tuổi, không thể nắm bắt suy nghĩ của em ấy, rõ ràng mùi pheromone vô cùng bình thường mà.

Hay lên mạng tra xem làm thế nào sống chung với Alpha nhỏ tuổi?

Đề xuất liên quan: #Alpha nhỏ tuổi nhanh thích nhanh chán. #

Phiền quá, càng khó ngủ hơn.

...

"Đồng sàng dị mộng, anh có bỏ qua chi tiết thay lòng đổi dạ nào không?"

"Phi công trẻ dễ dàng kết hôn cũng dễ dàng ly hôn."

Mình mở bừng mắt, quyết định gọi điện cho trợ lý, sao piano trong bức ảnh mấy bữa trước chưa chuyển đến nữa? Hiệu suất làm việc kiểu này phải phê bình mới được.