Sau Xuyên Sách, Tôi Thành Tỷ tỷ Của Nam Chính

Chương 35: Mạnh Gia



Căn hộ mà chị gái cậu đang ở nằm giữa trung tâm thành phố S, mà hiện lại cậu đang ở thành phố B. Nếu gọi cảnh sát từ đây hẳn sẽ đến không kịp, thời gian ba bốn tiếng đồng hồ sợ rằng chị đã thật sự gặp chuyện nguy hiểm. Vu Thiệu Huy nghĩ nghĩ liền nhanh chóng gọi đến cục cảnh sát thành phố S. Sau khi thông báo tình hình cùng địa chỉ nhà của chị gái liền nhấc máy bấm một cuộc gọi khác. Trên màn hình hiện lên hai chữ: Mộc Nhàn


Rất nhanh cuộc gọi đã được thông, đầu dây bên kia truyền ra giọng nam lười biếng


- Nửa đêm rồi không để người ta ăn cơm, cậu bị điên à?


- .....


Đột nhiên muốn đánh người. Phải làm sao?


Vu Thiệu Huy hít hà thở sâu mấy cái mới lấy đủ bình tĩnh không đập chết người anh em nhà mình


- Nghe nói anh đang ở thành phố B, giúp tôi một chuyện đi


- Gì? Ông đây trốn học đi chơi chứ không có rảnh đi tán gái với cậu


Thiếu niên bên kia vẫn đùa giỡn, khanh khách cười. Vu Thiệu Huy cũng rất muốn giỡn với cậu ta nếu nạn nhân không phải chị gái yêu dấu của cậu


- Chị gái em hình như gặp chuyện rồi....


Đầu dây bên kia đột nhiên an tĩnh lại, im lặng đến nỗi cả hai có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương


- Địa chỉ? Anh sang kiểm tra giúp cậu


Vu Thiệu Huy thông báo cho cậu địa chỉ, đồng thời cũng đứng lên đi tìm Vu Mộc Duệ


Tiếng quần áo sột soạt, tiếng thở nặng nề u ám, tâm tình vội vã, lo lắng cùng hấp tấp. Chưa bao giờ thiếu niên thấy Vu Thiệu Huy trầm tĩnh lại OCC đến như thế


Cậu đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc đó, kí ức mà cậu vẫn luôn muốn chôn sâu trong đáy lòng, đời này không bao giờ dám lục lại. Ngày mà người cậu yêu nhất, cũng là chị gái trên danh nghĩa của cậu rời xa trần thế, trở về với thiên chúa trên cao


Di Ân, nếu như chị có thể giống cậu, nếu như có thể xuyên qua sách, có một thân xác mới, sống một cuộc đời mới thì tốt biết mấy


Nhưng...


Cậu đã từng dựa vào thế lực của nguyên chủ để huy động nhân lực, thậm chí dựa vào sự trợ giúp của cả cảnh sát lẫn những con người làm việc trong bóng đêm vẫn không tìm ra


Di Ân, chỉ cần chị có thể sống lại, dù có bắt em ngừng đua xe, dù có bắt em làm việc nhà, kể cả yêu cầu em bước ra khỏi cuộc sống của chị đều có thể


Bởi vì...


Chị còn sống


Điều đó với em là đủ rồi...


[....]


Ánh đèn chiếu vào làm Vu Tịnh Nhã từ trong hôn mê tỉnh lại, cô cảnh giác nhìn xung quanh


Đây là một căn phòng nhỏ, được trang trí theo kiểu cổ điển. Cô nhìn xuống tay và chân mình, căn bản không có bị tên bắt cóc khoá lại.


Bắt cóc dạo này đều tự tin như thế sao?


Nghĩ vu vơ, Vu Tịnh Nhã đi tới ban công mở rèm ra, xoạc một cái ánh sáng gay gắt từ bên ngoài làm cô hơi choáng. Không còn cách nào, nhiệt độ bên ngoài quá cao, không cách nào so sánh với phòng được chỉnh nhiệt mát mẻ


Cô chính là ngủ một đêm ở căn phòng này sao?


Tô Thịnh Nam, con bé sao rồi?


Ý nghĩ vụt qua trong đầu làm Vu Tịnh Nhã hoảng hốt. Cô bỏ qua bình tĩnh ban đầu, nhanh như cắt lai về phía cửa phòng. Nằm ngoài dự đoán của cô là cửa phòng không khoá, tên bắt cóc này sao lại ngốc đến như thế?


Vu Tịnh Nhã nhìn quanh phòng, sau đó cầm lấy cây gậy treo quần áo có thể chỉnh được chiều dài nằm bên tủ theo, từ từ bước xuống cầu thang


Đến giữa cầu thang, mùi thơm của thịt xông khói truyền vào mũi cô, bụng Vu Tịnh Nhã rột rột kêu đói. Người bên dưới dường như nghe thấy âm thanh này nên chuyển động bước về phía cô. Vu Tịnh Nhã thần kinh căng thẳng, hai tay siết chặt lấy cây gậy


- Chị tỉnh rồi sao?


Lại một lần nữa bị bất ngờ, người đang nấu ăn là Tô Thịnh Nam, mà đi theo sau cô bé là một người đàn ông ngoại quốc


- Thịnh Nam, vị tiên sinh này là?


- Chị Tịnh Nhã, đây là Mạnh Khương Giang tiên sinh, anh ấy đến từ Anh quốc


Vu Tịnh Nhã nhìn con bé tỏ ý đã hiểu rồi lại nhìn về người đàn ông xa lạ kia


- Tiên sinh, bây giờ anh có thể nói cho tôi lý do vì sao lại bắt cóc chúng tôi đem đến nơi này được không?


Người kia nhìn cô bằng ánh mắt mang nhiều cảm xúc, có loại vui vẻ khi gặp lại cố nhân, cũng có đau đớn khi nhớ lại câu chuyện xưa. Người này chẳng lẽ quen với nguyên chủ ngày bé sao?


- Tiên sinh?


Nghe cô gọi, anh ta từ trong hồi ức tỉnh lại, lúng túng nói bằng giọng trung ngượng ngịu


- Thật thất lễ thưa hai quý cô, tôi có chuyện muốn nói cùng cô, nhưng có cách nào tiếp xúc nên mới phải dùng cách này. Thật sự rất xin lỗi vì đã mạo phạm hai quý cô. Giới thiệu lại lần nữa, tôi là Mạnh Khương Giang, là một nhà giám định đá quý


Mạnh Khương Giang?


Hình như cô từng nghe trong giới quý tộc có một vị Mạnh tiên sinh chuyên giám định đá quý, xuất thân từ nhà họ Mạnh, hào môn thế gia. Nhưng mười mấy năm trước Mạnh gia đắc tội một thế lực nào đó nên bị người ta truy sát, trên dưới Mạnh gia ngoại trừ Mạnh Khương Giang đều chết hết. Mạnh gia tiên sinh cùng phu nhân bị hãm hại tai nạn tàu thuỷ tử vong, người trong nhánh khác bị các loại tử trận khác nhau. Không một ai may mắn tránh thoát, chỉ có người đàn ông này cùng đoàn chuyên gia đi công tác, may mắn tránh thoát một kiếp nạn. Cảnh sát đã từng dốc hết nhân lực điều tra nhưng tra không ra hung thủ. Lúc đến hiện trường kiểm tra tử thi, xác của ai nấy đều thảm không dám nhìn. Nghe đồn ở hiện trường không tìm thấy xác của tiểu thư Mạnh Chung Xu, lúc đó con bé chưa tròn một tuổi. Sau này tra ra được một cái tên nhưng hắn nhất quyết không khai ra đồng phạm. Mạnh gia cứ thế chết oan không ai báo thù


- Ý ngài nói tôi là....