Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Chương 25: Cô đơn



Chương 25: Cô đơn

Nhìn thiếp vàng ở trên bàn, Ngô Ưu lại bắt đầu sầu lo. Đây là thiệp mời mà Trương Văn Kỳ thuận tay ném cho nàng sau khi mời nàng dùng bữa, nói nàng muốn đến tham gia thì liền đi.

Thời gian diễn ra hôn lễ là vào ngày mai.

Nói thật, Ngô Ưu kỳ thật rất muốn đi để mở mang một chút, nhưng mà nếu nàng tham dự hôn lễ của người ta mà không mang theo lễ vật thì nhất định là không còn gì có thể nói nổi. Ngô Ưu sờ đến túi tiền bẹp bẹp ở bên hông, chút tiền ấy mà có thể chống đỡ sống sót đã là không tồi.

Thôi quên đi, nàng lại từ ngăn kéo lấy ra thoại bản mà lần trước nàng đọc, nghĩ đến nàng để quyển sách này ở đây cũng đã nhiều ngày, ngày mai cũng phải nên trả lại cho Triệu Thanh Tử, thuận tiện đi gặp nàng ấy.

Nàng lại nghĩ tới giá sách lớn trong phòng nàng ấy chất đầy sách y học rồi lắc đầu. Nếu như phát sốt dẫn tới tàn tật thì hẳn là thần kinh nàng ấy bị tổn thương, nàng ấy bị liệt từ năm năm tuổi, cho tới bây giờ cũng đã mười hai năm trôi qua, tuy rằng Ngô Ưu không muốn thừa nhận, nhưng khả năng để chân nàng ấy khôi phục cũng không lớn.

Có lẽ trên đời vẫn còn sẽ có kỳ tích xuất hiện, tựa như nàng sẽ đến thế giới này, còn thuận lợi mà thay đổi vận mệnh vốn có, Ngô Ưu đã an ủi bản thân như vậy.

Trong đầu Ngô Ưu không khỏi nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Triệu Thanh Tử. Dường như nàng ấy rất thích trêu cợt nàng, luôn thích làm nàng sợ rồi mới bảo rằng nàng ấy lừa nàng mà thôi.

Nghĩ vậy, Ngô Ưu cũng cảm thấy bản thân dại dột buồn cười, khóe miệng nàng không khỏi cong lên, lại cảm thấy nụ cười của Triệu Thanh Tử khi đùa nàng thành công thập phần đáng yêu, Ngô Ưu cảm thấy nụ cười rạng rỡ như vậy hẳn là từ chân tâm.

Không biết vì sao trong lòng nàng lại càng thêm chờ mong đến ngày mai.

Phát hiện bản thân càng nghĩ thì càng sốt ruột, Ngô Ưu hận không thể hiện tại liền đến ngày mai.

Ngô Ưu bất đắc dĩ đành thổi đèn lên giường, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút kích động, nàng không ngừng suy nghĩ miên man, mãi đến khi cơn buồn ngủ ập đến mới nhắm lại hai mắt.

Trong lúc hoảng hốt, nàng cảm giác được có ai đó đang lay nàng.

"Chị, nên rời giường, mặt trời đều đã lên cao rồi."

Ngô Ưu trở mình, nàng còn muốn tiếp tục ngủ trong chốc lát, nhưng đột nhiên lại phát hiện không đúng, giọng nói bảo nàng rời giường hình như là của em gái nàng.

Ngô Ưu mở mắt ra, có một cô gái mặc áo thun trắng và quần jean đang đứng trước giường, giờ phút này trên mặt cô ấy có chút bất đắc dĩ, người này đúng là em gái kiếp trước của nàng.

Trong lòng Ngô Ưu có chút nghi hoặc, đây là chuyện gì, không phải nàng đã xuyên thư rồi sao?

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì em gái đã kéo nàng ra khỏi giường một phen, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, khi rửa mặt lại nhìn thấy trong gương chính là dáng vẻ kiếp trước của nàng.

Trong lúc nhất thời, nàng cũng không rõ đến tột cùng là chính mình từ trong mơ tỉnh lại, hay là hiện giờ đang ở trong mơ, nếu là đang ở trong trong mơ...

Ngô Ưu sờ sờ gương mặt của nàng, người ở trong gương cũng làm hệt như vậy. Nếu như là đang ở trong mơ, vậy thì xin hãy giúp cho giấc mơ này dài thêm một ít đi.

Hết thảy đều giống như kiếp trước, chân thật đến đáng sợ. Ngô Ưu nhìn mẹ ở trong phòng bếp bận rộn, em gái ở trên sô pha xem phim truyền hình, mạc danh muốn rơi lệ.

Em gái quay đầu nhìn nàng rồi vẫy vẫy tay, nàng bước đến cùng em gái ngồi ở trên sô pha, đứa nhỏ này một bên đập vỡ hạt dưa, một mặt nói chuyện với nàng.

"Chị, bộ phim mới này cũng khá hay."

Thấy nàng cắn hạt dưa vui vẻ như vậy, Ngô Ưu đột nhiên cũng muốn cắn, nàng vươn tay lấy hạt dưa trên bàn, nhưng đột nhiên lại bị em gái bắt lấy.

Nàng quay đầu nghi hoặc nhìn em mình, lại thấy trên mặt đứa nhỏ này xuất hiện một nụ cười quỷ dị không nên có: "Chị à, chị không thể ăn cái này."

Ngô Ưu nhíu mày, hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì chị đã chết rồi!"

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, Ngô Ưu cảm giác như nàng đang chết đuối, không bao lâu em gái ở trước mắt lại biến thành một người khác, mà người nọ Ngô Ưu cũng rất quen thuộc, đây đúng là khuôn mặt của nguyên chủ Ngô Ưu.

Giờ phút này nguyên chủ bóp lấy cổ nàng, khàn giọng mà gào thét: "Vì sao muốn cướp đi thân thể của ta! Vì sao lại muốn cướp đi sư phụ của ta!"

Ngô Ưu nói không nên lời, nàng chỉ trông mong giấc mơ này có thể nhanh chóng kết thúc.

Đột nhiên cổ nàng bị người buông lỏng, Ngô Ưu ngã ngồi trên mặt đất liều mạng ho khan, nàng ngẩng đầu muốn nói chính mình cũng không có cố ý, nhưng lại không thấy bóng dáng của nguyên chủ đâu.

Xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, bọn họ vây quanh nàng, đó đều là những người mà Ngô Ưu quen biết, Trương Văn Kỳ, Triệu Thanh Thư, Lý Oánh Oánh. Những người mà trong khoảng thời gian này nàng gặp đều ở đây, ánh mắt bọn họ nhìn nàng giống như là đang nhìn một con quái vật.

Ngô Ưu rất sợ hãi, chuyện mà nàng vẫn luôn lo lắng lại dùng cách này hiện ra ở trước mắt, nàng lại nhìn về phía trước, Triệu Thanh Tử ở phía sau mọi người, Ngô Ưu không thấy rõ thần sắc của nàng.

Trong lòng nàng dâng lên một tia kỳ vọng, giọng nói của Ngô Ưu cũng run rẩy: "A Tử."

Triệu Thanh Tử không đáp lại, nàng quay lưng đẩy xe lăn đi càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong tầm mắt Ngô Ưu.

Tâm nàng đau như bị kim đâm phải, đau đến mức không thể chịu đựng được.

Trên giường Ngô Ưu mở mắt ra, rốt cuộc từ trong mộng tỉnh lại, hô hấp nàng có chút dồn dập. Nàng chống hai tay ngồi dậy, đôi tay ôm lấy đầu gối cuộn mình thành một đoàn, sau đó cứ ngồi như vậy cho đến hừng đông.

Ngô Ưu cả đêm không ngủ, nàng nhìn ánh sáng dần hiện lên ở chân trời, biểu tình có chút mỏi mệt, nhưng vẫn xuống giường.

Sau khi nha hoàn chải lại tóc cho nàng, Ngô Ưu nhìn mình trong gương đồng rồi nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một hơi.

Ngô Ưu cầm lấy thoại bản rồi đi đến Vĩnh Định hầu phủ. Có lẽ là bởi vì trời còn sớm, trên đường cũng không quá náo nhiệt, hôm nay Ngô Ưu không có cưỡi ngựa, nàng chủ yếu là muốn giải sầu.

Tướng quân phủ cách Vĩnh Định hầu có chút xa, Ngô Ưu đi ở trên đường, hiện tại càng lúc càng đông người, nàng đột nhiên nghe thấy ở phía trước có tiếng sáo diễn tấu và tiếng trống, Ngô Ưu ngẩng đầu vừa vặn thấy được một mảnh đỏ rực.

Là đội ngũ đón dâu, người hai bên đường đều chen chúc nhau nhìn xem, Ngô Ưu không trộn lẫn vào, bởi vì nàng sợ thân phận của mình hiện giờ sẽ dọa đến bọn họ.

Ngô Ưu nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà ở bên đường.

Nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bên dưới, Ngô Ưu làm thế nào cũng đều không cảm thấy vui vẻ. Tựa như nàng không thể dung nhập vào thế giới này, nàng chỉ là một người ngoài đứng xem, phảng phất cái thế giới náo nhiệt hỗn loạn này không hề liên quan đến nàng.

Hiện giờ nàng là ai? Nàng nên đi hướng nào? Lại sống vì cái gì? Ngô Ưu một mực không biết.

Khi đang thất thần, đột nhiên có người gọi tên nàng, trong giọng nói rõ ràng tràn ngập vui sướng: "A Ưu!"

Triệu Thanh Tử ngồi ở trên xe lăn, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều mang theo ý cười, Ngô Ưu thấy nàng lại nhớ tới cảnh tượng trong mơ, nàng lắc đầu rồi cười đáp lại.

Triệu Thanh Tử mở ra hai tay về phía Ngô Ưu.

Ngô Ưu minh bạch ý của nàng, vì thế nhảy xuống nóc nhà, bế nàng ra khỏi xe lăn rồi mang nàng bay lên nóc nhà.

Hai người ngồi bên cạnh nhau, cùng nhau nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên dưới, trong lòng Triệu Thanh Tử có rất nhiều mong mỏi, nàng nhịn không được mà trộm nhìn người bên cạnh, lại thấy thần sắc nàng ấy tựa hồ không quá thích hợp.

Nàng nhịn không được kéo ống tay áo của Ngô Ưu, có chút lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Cảm giác ngươi không cao hứng cho lắm."

Thì ra lại rõ ràng như vậy sao? Nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt Triệu Thanh Tử, trong lòng Ngô Ưu cũng trở nên dễ chịu hơn một chút, nhưng đồng thời nàng lại lo được lo mất.

Nàng cường ngạnh chống đỡ không muốn để người khác phát hiện: "Không có gì, hẳn là ngày hôm qua không ngủ ngon nên hôm nay không có tinh thần."

Triệu Thanh Tử cau mày, luôn cảm thấy lời này có chút không đúng, nàng kéo tay Ngô Ưu: "Ngươi từng bảo ta tin tưởng ngươi, cái này ta có thể làm được, vậy còn ngươi thì sao? Ngươi tin ta được không?"

Tay bị người gắt gao nắm lấy, thiếu nữ quan tâm không giống làm bộ.

Ngô Ưu nhìn bàn tay của hai người gắt gao nắm chặt lấy nhau, nàng đột nhiên muốn nắm tay nàng ấy chặt một chút, giống như làm như vậy mới càng có cảm giác an toàn.

Nàng sắp xếp lại cảm xúc của chính mình: "A Tử, ngươi đối với ta là cảm giác gì?"

Đột nhiên hỏi cái này để làm gì? Hay là nàng biết ta thích nàng?

Trên mặt hơi đỏ lên, Triệu Thanh Tử nghiêm túc trả lời: "Nói thật, trước khi ngươi đâm ta một kiếm, ta cảm thấy ngươi chính là người vô dụng, sau này ngươi thế nhưng lại nói những lời đó với ta, ta khi đó đã bắt đầu chú ý đến ngươi."

Ngô Ưu nghiêm túc lắng nghe.

"Nhưng những chuyện đó sẽ dễ dàng tiêu tan đi, sau này ngươi năm lần bảy lượt đưa quà cho ta, luôn trong lúc lơ đãng quan tâm ta, ngươi còn nói ta có thể tín nhiệm ngươi."

Triệu Thanh Tử ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: "Mặc kệ như thế nào đi nữa, A Ưu ngươi đã là người quan trọng nhất của ta."

Ánh mắt của Triệu Thanh Tử nóng rực, là người quan trọng nhất sao?

Ngô Ưu hỏi đến vấn đề mà nàng muốn hỏi nhất: "Nếu ta vẫn là dáng vẻ như lúc trước thì sao?"

Kỳ thật, nàng cũng cảm thấy chính mình hỏi vấn đề này quá dư thừa. Nếu như vẫn là bộ dạng đó, không lâu sau nàng liền biến thành cái sàng, nhưng Ngô Ưu vẫn muốn xác định một chút.

Nhận thấy được Ngô Ưu nói năng thật cẩn thận như vậy, tuy Triệu Thanh Tử không biết nàng làm sao vậy, nhưng luôn cảm thấy nàng tựa như có chút sợ hãi.

Triệu Thanh Tử buông tay Ngô Ưu ra, nàng cúi người ôm nàng ấy, đem cằm dựa vào vai Ngô Ưu, nhẹ nhàng nói: "Mặc kệ như thế nào đi nữa, người mà ta để ý chính là ngươi, là người đã đưa cây trâm và dao găm cho ta, là người làm ấm tay cho ta, là người cùng ta thả diều, là người bảo ta hãy tín nhiệm nàng."

Nghe giọng nói của Triệu Thanh Tử mềm nhẹ rồi lại thập phần trịnh trọng, Ngô Ưu cảm thấy bản thân đã không thể giả vờ nổi nữa, giọng nói của nàng run rẩy: "Ta chỉ là cảm thấy, ta tìm không thấy phương hướng nữa rồi."

"A Tử."

"Ừm, ta ở đây."

Giọng nói của Ngô Ưu mạc danh nghẹn ngào: "Ngươi thật tốt."

Triệu Thanh Tử đau lòng vô cùng, nghe xong những lời này nàng cảm thấy thập phần vui vẻ, nhưng đồng thời nội tâm lại có chút nghi hoặc. Rốt cuộc Ngô Ưu làm sao vậy? Là ai khi dễ nàng sao?

Nghĩ đến khả năng này, thần sắc Triệu Thanh Tử trở nên có chút đáng sợ, lúc này hai người còn ôm nhau, Ngô Ưu không nhìn thấy biểu tình trên mặt Triệu Thanh Tử.

Cảm nhận được người trong lòng giật giật, Triệu Thanh Tử vội vàng thu lại vẻ tàn nhẫn trên khuôn mặt, cẩn thận che giấu kĩ.

Ngô Ưu ngồi dậy, khôi phục dáng vẻ như thường lệ, nàng nhìn thấy Triệu Thanh Tử ôn nhu cười với nàng, ánh mặt trời dừng ở trên người nàng ấy, tựa như có thứ gì đó lơ đãng dừng ở trái tim nàng.

Thì ra trên đời này, nàng cũng không phải lẻ loi một mình, còn có người sẽ để ý đến nàng.

Cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, Ngô Ưu là người lạc quan, sau khi nghĩ thông suốt rồi thì lại cảm thấy hết thảy đều tốt đẹp.

Khi hai người nói chuyện, đội ngũ đón dâu đã đi xa, Ngô Ưu nhìn đội ngũ diễn tấu sáo và trống ở phía xa, tâm thái đã hoàn toàn bất đồng.

Nhìn đến Triệu Thanh Tử ở bên cạnh, Ngô Ưu liền nghĩ, không biết người này mặc vào mũ phượng khăn quàng vai thì sẽ có dáng vẻ như thế nào? Ngô Ưu không khỏi có chút ngứa ngáy trong lòng, nàng chỉ mới trang điểm nhẹ mà đã đẹp như vậy...

Ngô Ưu chợt không dám nghĩ tiếp.

Ngô Ưu nghĩ đến Triệu Thanh Tử, Triệu Thanh Tử nhìn đội ngũ đã đi xa, thế nhưng trong lòng nàng cũng nghĩ đến chuyện như Ngô Ưu.

Nàng nghĩ, màu đỏ này rất hợp với Ngô Ưu, nàng giương mắt muốn trộm nhìn Ngô Ưu, lại không nghĩ rằng Ngô Ưu bên kia cũng nhìn lại đây.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, hai bên đều có chút thẹn thùng quay đầu đi.

Trong lúc Ngô Ưu không biết phải làm sao, Triệu Thanh Tử yếu ớt nói: "A Ưu, ngươi đưa ta đến Thường An Hầu phủ đi, ta muốn đi tham dự tiệc cưới."

"Được."

Ngô Ưu ôm Triệu Thanh Tử xuống, tiếp nhận xe lăn trong tay nha hoàn, đẩy nàng tới Thường An Hầu phủ như thường lệ.