Say Ai Ngoài Say Em

Chương 22: Tôi mua cô



Tiếng mở cửa phòng vang lên, cô có chút giật mình, vội vã nhìn về phía cánh cửa. Anh thấy cô đang cầm điện thoại trên tay, vừa nhìn thấy anh, Y Thoa liền tắt điện thoại, vẻ mặt có chút hoang mang, cô cố tỏ ra bình tĩnh rồi cất lời hỏi anh.

- Mọi chuyện thế nào rồi?

Anh ngồi xuống giường, ánh mắt cô lo lắng quan sát từng hiểu hiện của anh. Cô tiếp tục hỏi:

- Hắn ta không gây ra chuyện gì nghiêm trọng chứ?

Dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô cũng chẳng ở chung phòng với Uông Binh Thành trong suốt quá trình chung sống, nhưng trải qua thời gian bị hắn đánh đập hành hạ, cô thừa hiểu mức độ tàn ác, máu lạnh của hắn. Y Thoa cẩn trọng nhìn anh, muốn xem anh có bị thương hay không, có vẻ như Hạc Đệ vẫn rất ổn, cô cũng thấy nhẹ nhõm.

- Không, hình như hắn có việc gấp nên đã về rồi. Nhưng hắn nói sẽ không bỏ qua chuyện này.

Nhìn chiếc điện thoại cô đang cầm trên tay, anh có chút thắc mắc:

- Điện thoại của cô à? Cô vừa gọi điện cho ai sao?

Lúc trốn chạy khỏi gã chồng hờ, cô đã mang theo điện thoại, ngoài ra thì không có giấy tờ tùy thân bên mình bởi vì hắn đã giữ hết tất cả giấy tờ của cô. Đề phòng trường hợp cô muốn trốn chạy thì cũng không thể sống được ở bên ngoài. Nếu không phải ông trời cho cô may mắn gặp được anh thì bây giờ cô cũng không biết mình phải xoay sở như thế nào, có thể cô đã chết ở đâu đó ngoài đường hoặc bị hắn bắt lại, hành hạ đến mức sống không bằng chết.

Cô thoáng nhìn chiếc điện thoại trên tay mình rồi đáp lời:

- Phải, điện thoại tôi lén mang theo bên mình. Ba của tôi vừa gọi điện hỏi thăm, tôi đã nói mình vẫn ổn để ông ấy yên tâm.

Từ lúc quen biết cô đến giờ anh cũng chưa hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của cô. Bây giờ sẵn dịp anh cũng muốn biết thêm về cô gái mà anh đang ra sức che chở.



- Ba của cô hiện giờ đang ở đâu? Ông ấy có biết chuyện Uông Binh Thành ép cô ký vào giấy đăng ký kết hôn không? Mà lúc nãy tôi nghe cô nói với hắn về việc cô muốn trả hắn số tiền về hắn đã mua cô, chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Nghĩ đến ba của mình cô lại càng thêm nặng lòng, sau vài giây im lặng, Y Thoa quyết định nói rõ:

- Ba của tôi chính là người đã thỏa thuận bán tôi cho hắn. Hiện giờ ông ấy đã rời thành phố và ôm số tiền đó bỏ đi nơi khác sinh sống.

Nghe đến đây anh thật sự rất ngỡ ngàng, nào ngờ cô có một người ba tồi tệ đến mức này, đáng lẽ ra ngay từ đầu Hạc Đệ phải hỏi rõ gia cảnh của cô nhưng vì anh quá hờ hững, phũ phàng lại vô tâm, thờ ơ trước sự việc đang xảy ra. Anh thấy cô thật đáng thương, một thân một mình chơi vơi, lạc lõng và không có ai nương tựa lại liên tục bị người chồng trên danh nghĩa máu lạnh kia tìm đến muốn bắt cô về để hành hạ.

Dù bây giờ Uông Binh Thành đã tạm thời rút lui nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua như lời hắn đã khẳng định, cô lo lắng hỏi anh:

- Sắp tới hắn sẽ lại đến tìm tôi và gây chuyện, phải làm sao đây?

Anh vẫn giữ nguyên nét bình thản như những giây phút đầu tiên gặp gỡ cô. Dù chuyện này liên quan đến tính mạng và cả sự nghiệp nhưng trong anh vẫn không có gì là lo lắng, khẩn trương:

- Cứ xem hắn sẽ làm gì rồi ứng phó thôi, nghĩ nhiều cũng chỉ thêm mệt đầu.

Nói rồi anh nằm xuống giường, vẻ mặt thư thái khiến cô còn tưởng anh đang đi nghỉ dưỡng chứ nào phải vừa đối đầu gay gắt với Uông Binh Thành.

- Bây giờ tôi muốn nghỉ một lát, chiều nay ở công ty có một cuộc họp quan trọng.

Cô thở dài nhìn anh, không biết nên vui hay buồn trước sự bình thản đến lạ thường của Hạc Đệ. Người đàn ông này từ đầu đến cuối đều khiến cô cảm thấy rất khó hiểu, không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.

Y Thoa vừa định rời khỏi giường thì anh bỗng nắm lấy cánh tay cô kéo về phía anh. Lực kéo đột ngột khiến cô chao đảo rồi ngã nhào lên lồng ngực anh. Y Thoa ngẩng mặt, gương ánh mắt cận kề nhìn nhau, cô ngượng đỏ cả mặt, chưa kịp cất lời thì anh đã nói trước:

- Lúc nãy cô nói sẽ trả cho Uông Binh Thành số tiền mà hắn ta đã bỏ ra để mua cô.



Nghe đến đây lòng cô lại càng thêm lo lắng, ban nãy cô vì muốn hắn buông tha cho mình nên đã buộc miệng nói vậy, dù cô rất nghiêm túc nhưng Y Thoa cũng biết rõ khả năng của bản thân, số tiền lớn như vậy cô cũng không biết phải đào đâu ra.

- Quả thật tôi có nói như vậy nhưng làm sao để có số tiền lớn đó thì tôi cũng không biết nữa.

Anh nhẹ nhàng đáp lời nhưng nội dung của câu nói thì lại mang đầy sức nặng.

- Tôi sẽ giúp cô trả hắn số tiền kia.

Anh nói dứt khoát và đầy tự tin khiến cô còn tưởng trong thoáng chốc mình đã nghe lầm nên lập tức hỏi lại.

- Anh vừa nói sẽ giúp tôi trả số tiền đó cho hắn sao?

Hạc Đệ chắc nịch khẳng định lại:

- Đúng vậy.

Ban đầu thì phũ phàng, nhất quyết đuổi cô đi, bây giờ anh lại tận tâm giúp cô, còn bảo sẽ thay cô trả tiền cho Uông Binh Thành, thật khó hiểu.

- Nhưng...tôi không có tiền để trả lại cho anh.

Anh nở nụ cười nhạt, trông có chút gian xảo:

- Không cần trả cho tôi, vì tôi mua cô.