Say Ai Ngoài Say Em

Chương 54: Không thể cấm cản



Thấy lão đã bắt đầu có dấu hiệu đắn đo, cô vội buông lời hứa hẹn tạo dựng thêm lòng tin.

- Tôi sẽ cố gắng hết mình để tìm ra nơi Uông Hạc Đệ đang cất giữ mảnh ngọc bội. Xin ông chủ cho tôi thêm một cơ hội.

Cô luôn miệng cầu xin, nắm rõ được chuyện bản thân là người thích hợp nhất, cô tuyệt đối phải tận dụng thời cơ để nhanh chóng hoàn thành bước cuối cùng.

Nhất Hạo Doanh nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, hai đầu chân mày thâu sát vào nhau, vẻ mặt cau có, dữ tợn.

- Nghe cho rõ, đây là cơ hội cuối cùng của mày. Nếu trong vòng một tháng nữa mày vẫn không thể tìm ra nơi cất giấu mảnh ngọc bội thì tự hiểu kết cục của mình.

Cô liên tục gật đầu nói lời hứa chắc nịch đầy uy tín.

- Đội ơn ông chủ. Tôi sẽ không khiến ông chủ phải thất vọng.

Tiêu Tĩnh Lực cũng thể hiện tâm ý sẽ đốc thúc và dạy dỗ lại cháu gái của mình.

- Ly Huân nhất định sẽ lấy công chuộc tội. Đa tạ ngài đã cho con bé thêm một cơ hội.

- ------------------------------------------

Cô trở về nhà, mang theo bao lời hứa hẹn với Nhất Hạo Doanh. Vừa bước vào nhà đã thấy anh ngồi ở ghế sofa, cô chút giật mình, hôm nay anh về nhà sớm hơn mọi khi. Ban đầu Hạc Đệ muốn sắp xếp vệ sĩ ở cạnh cô 24/24 để bảo vệ Y Thoa, đề phòng nguy hiểm. Nhưng cô một mực không đồng ý với lý do cảm thấy ngột ngạt chẳng khác nào bị giam cầm, theo sõi.

Chiều theo ý cô nên anh đã dẹp bỏ ý định đó và dặn dò cô phải ngoan ngoãn ở dinh thự, chỉ được ra ngoài khi có anh đi cùng. Nhưng cô đã làm trái lời anh, ban nãy Y Thoa lén rời khỏi nhà, đến chỗ của Nhất Hạo Doanh để chịu tội. Cô thừa biết mình không thể trốn tránh mãi được, chuyện này trước sau gì cũng cần phải đối mặt giải quyết. Hơn nữa cô còn gánh trên vai một trọng trách khác, trốn chui trốn nhũi cũng không phải cách.



- Anh về rồi à, hôm nay anh về sớm thế?

Cô bước đến gần anh, Hạc Đệ không quan tâm câu hỏi của cô, anh vội đặt câu hỏi ngược lại:

- Em đã đi đâu?

Y Thoa có chút ngập ngừng, cũng may trên đường về cô đi ngang cửa hàng bán bánh, thấy thèm nên đã ghé vào mua, bây giờ sẵn lấy đó làm cớ để giải thích.

- Tôi...đi mua ít bánh ngọt.

Vừa nói cô vừa đưa túi bánh ra trước mắt anh để làm bằng chứng thuyết phục tạo dựng lòng tin.

Uông Hạc Đệ nào phải kẻ dễ bị qua mặt, anh thừa thông minh, tinh ý để đoán ra được mục đích cô rời khỏi nhà. Muốn lấy túi bánh ra để đánh lạc hướng anh, thật sự quá non nớt. Nhưng dẫu anh biết được sự thật vẫn không muốn vạch trần cô. Dù sao chuyện cô rời khỏi nhà cũng đã xảy ra, anh cố chấp phanh phui sự việc cũng chỉ khiến mối quan hệ giữa cả hai thêm căng thẳng, ngoài ra cũng nào được ích lợi gì. Đặc biệt với một cô gái cá tính mạnh mẽ như Y Yhoa, chỉ cần cô thấy đó là việc cần thiết thì sẽ quyết tâm làm cho bằng được, anh cố cấm cản cũng chỉ thêm thừa thải.

- Mặt của em bị sao vậy?

Dấu tay in hằn trên mặt cô đã mờ đi nhiều, dẫu vậy vẫn còn ửng đỏ rất dễ nhận thấy. Y Thoa cứ đinh ninh anh sẽ về nhà như giờ giấc của mọi hôm nên định lên phòng makeup che giấu vết tích trên mặt, nhưng giờ đã bị anh phát hiện ra.

Bí bách đường cùng, cô chỉ đành tìm bừa một lý do:

- Tôi sơ ý bị va vào cửa.

Anh đứng dậy, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt cô. Gương mặt xinh xắn lại bị thương sưng đỏ hẳn một bên má. Lòng anh cảm thấy rất khó chịu, còn hơn cả khi chính bản thân mình bị thương. Ngày ngày Hạc Đệ nuông chiều cô, dịu dàng cư xử chẳng bao giờ động tay động chân, nâng niu chẳng khác nào bảo bối.



- Đau không?

Thực chất anh đủ nhạy bén để suy đoán ra nguồn gốc của vết thương, nhưng Hạc Đệ vẫn chọn cách lờ đi như lần phát hiện ra cô là thuộc hạ của Nhất Hạo Doanh. Anh không tra hỏi, chỉ đơn giản nghe theo lời giải thích của cô để êm xuôi mọi chuyện, tránh tối đa việc cự cãi giữa cả hai.

- Không đau, vài ngày là hết thôi.

Gần đến giờ cơm, cô tranh thủ tắm gội sạch sẽ, sắp tới chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện căng thẳng, Y Thoa đã dự liệu trước để sẵn sàng đối mặt.

- Ây...

Anh cẩn trọng bôi thuốc lên vết thương trên mặt cô, Y Thoa bị đau nên thốt lên một tiếng, anh lo lắng liền khựng tay lại:

- Đau lắm sao?

Cô nở nụ cười nhẹ rồi lắc đầu:

- Không, tôi vẫn ổn.

Dù không tra hỏi chuyện lúc chiều cô rời khỏi nhà nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở cô thêm lần nữa:

- Sau này em đừng ra khỏi nhà nếu không có tôi đi cùng. Bây giờ nhiều thế lực đang dòm ngó đến em, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.

Hạc Đệ không thẳng thừng nói ra chuyện anh nghĩ rằng cô đang nói dối. Thay vào đó, anh chỉ nhắc nhở cô rất nhỏ nhẹ, lời lẽ thể hiện sự quan tâm lại chứa đầy ẩn ý sâu xa khiến cô phải suy ngẫm: "Chẳng lẽ anh ấy biết sự thật rồi sao?".