Say Đắm - Vô Thanh

Chương 20: Tiệc Liên Hoan



Thành Ngự vẫn tiếp tục tấn công, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh mẽ. Bức tường thịt gần như muốn sụp đổ, gậy thịt giữa háng dán chặt vào miệng hoa ướt át, không ngừng ra ra vào vào khiến cánh hoa sưng đỏ.

Sống lưng Thẩm Vân Hề đụng vào vách tường, khoái cảm sung sướng xen lẫn đau đớn dâng trào trong cơ thể cô. Thẩm Vân Hề nức nở nói “Không muốn”, nhưng miệng hoa lại tạo phản, nó mút chặt gậy thịt không muốn nhả ra.

Thành Ngự duy trì tốc độ, cậu cúi đầu ngậm vành tai của thiếu nữ, đầu lưỡi ướt nóng liếm láp vòng quanh.

Thẩm Vân Hề kìm lòng không nổi mà luồn tay vào mái tóc đen của thiếu niên.

Môi Thành Ngự di chuyển xuống dưới, cánh môi ướt át hôn lên cần cổ tinh xảo, sau đó lưu luyến ở xương quai xanh mảnh mai. Dưới háng vẫn không ngừng va chạm, đầu khấc điên cuồng thúc mạnh vào hoa tâm.

Hai mắt Thẩm Vân Hề mê man, miệng nhỏ phát ra tiếng ngâm nga yêu kiều. Hai chân cô được đỡ bởi cánh tay rắn chắc của thiếu niên, trước ngực là nhiệt độ nóng hổi, dưới thân bị dục hỏa thiêu đốt. Thẩm Vân Hề cảm thấy cả người mình giống bị đóng đinh vào tường, còn nơi riêng tư của bọn họ thì hài hòa khít chặt như sinh ra để dành cho nhau.

Tình triều ào ạt xâm chiếm toàn thân, cuốn đi toàn bộ ý thức, chỉ còn lại hai thân thể trần truồng quấn quít mây mưa.

Mật dịch dâm đãng ồ ạt chảy ra, dính lên lông mu của cả hai, sau đó chảy dọc theo bờ mông rồi chảy xuống bắp đùi.

Nhiệt độ không khí tăng cao, hai người không ngừng thở hổn hển, trong gian phòng tràn ngập hương vị ái tình.

Lần yêu này làm rất lâu, một phần do tư thế quan hệ nên hai người tiêu hao khá nhiều thể lực.

Thẩm Vân Hề mềm nhũn cả người, cô dựa vào Thành Ngự rồi lẩm bẩm nói hai chữ: “Mệt quá…”

Thành Ngự ôm Thẩm Vân Hề vào phòng tắm, cậu cởi bỏ áo ngủ của cả hai, sau đó mở vòi hoa sen rồi nhanh chóng tắm rửa. Sau khi xong xuôi, cậu lấy khăn tắm bọc người Thẩm Vân Hề và ôm cô về giường ngủ thêm một lát nữa.

**

Áp lực và bận rộn của năm cuối cấp khiến hai người không có nhiều thời gian phóng túng như trước. Càng đến cuối năm, ngày nghỉ của khối mười hai lại càng ít, đáng lẽ một tháng được nghỉ ba ngày thì bây giờ một tháng chỉ được nghỉ có một ngày.

Ai nấy đều căng thẳng quá độ, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, ngày ngày ngập chìm trong đống bài tập khiến tâm trạng bọn họ dễ trở nên cáu kỉnh bực bội.



Thẩm Vân Hề cũng hơi bực bội…cô thi không tốt trong cả hai lần kiểm tra, thành tích trong lớp tụt xuống năm hạng, còn thành tích toàn khối thì tụt mười hạng.

Thầy chủ nhiệm chú ý tới tình huống khác thường của Thẩm Vân Hề, nên thầy tìm cô nói chuyện hai lần.

Thẩm Vân Hề cảm thấy cô làm bài thi trong trạng thái khá tốt, nhưng điểm số lại chứng minh thành tích của cô đang thụt lùi.

Thẩm Vân Hề không thể không nghĩ… chẳng lẽ do cô yêu đương nên phân tâm việc học?!

Trong lúc ai cũng nôn nóng lo lắng, trường học rốt cuộc cũng mở lòng từ bi, thấy những ngày cuối cùng của năm cũ đang tới gần, các giáo viên bộ môn đã phối hợp với nhau để tổ chức tiệc Nguyên Đán cho học sinh khối mười hai.

Thứ nhất là nghênh đón năm mới, thứ hai là giảm bớt áp lực năm cuối cấp, giúp bọn họ có những hồi ức tốt đẹp.

“Vân Hề, Vân Hề, cậu thật sự không biểu diễn tiết mục nào hả?”

Mấy ngày nay vì chuẩn bị cho buổi tiệc tối, bầu không khí vốn u ám trong lớp dần dần chuyển sang sôi động, tươi vui. Phần lớn mọi người đều hào hứng, mong chờ đến ngày hôm đó.

Người đa tài đa nghệ như Hà Hủ cũng giống vậy.

“Tớ không có năng khiếu gì cả, với lại tớ không thích biểu diễn trước đám đông.” Thẩm Vân Hề ngẩng đầu khỏi đống bài tập, cô quay sang nói chuyện phiếm với Hà Hủ, trên tay vẫn còn cầm cây bút bi.

“Tớ muốn biểu diễn chung với cậu trên một sân khấu.” Hà Hủ chu môi, khuôn mặt thoáng qua vẻ buồn bã, “Sợ là sau này không còn cơ hội.”

Thẩm Vân Hề mỉm cười an ủi, “Không sao đâu mà, tớ nhìn cậu biểu diễn là đủ rồi. Cậu giỏi cả múa cả hát, thích hợp độc diễn hơn. Nếu tớ cố chấp biểu diễn cùng cậu, chắc chắn sẽ kéo cậu xuống cùng, khi đó cả hai đứa mình đều bị mất mặt.”

“Làm gì có chuyện đó.” Hà Hủ nghe bạn mình nói vậy thì nhíu mày không đồng ý.

“Tớ rất muốn xem cậu biểu diễn. Cho nên tớ sẽ ở dưới khán đài để cổ vũ cho cậu.” Thẩm Vân Hề tiếp tục an ủi, “Hay là tớ mua hoa tặng cậu nhé?”



Cuối cùng Hà Hủ cũng chịu cười, “Rồi rồi rồi, tớ sợ lúc đó Thành Ngự lại bốc mùi chua lòm mà thôi.”

Mỗi lần Hà Hủ nhắc tới Thành Ngự là gương mặt Thẩm Vân Hề lại ửng đỏ.

“Cậu chỉ giỏi trêu ghẹo tớ.”

Nhìn Thẩm Vân Hề xoay người làm làm bài tập, Hà Hủ biết bạn mình lại xấu hổ, cô chọc chọc vào lưng Thẩm Vân Hề, “Này này, Thành Ngự nhà cậu có biểu diễn không? Bình thường cậu ta khiêm tốn như kia đã có không ít nữ sinh yêu thích. Nếu lên sân khấu biểu diễn, khẳng định tình địch của cậu sẽ tăng vọt chỉ trong vài phút…”

Ngòi bút đột ngột dừng lại, mấy giây sau lại tiếp tục chuyển động.

“Đâu liên quan đến tớ.”

“Được được, không liên quan gì đến cậu.” Hà Hủ tiếp tục trêu ghẹo Thẩm Vân Hề, “Dù sao trong mắt Thành Ngự cũng chỉ có một mình cậu, ba ngàn tình địch đáng là gì.”

**

Tiệc Nguyên Đán đêm nay làm học sinh khối mười hai vô cùng phấn khởi, ai nấy đều hò hét vui mừng, hội trường rộng lớn không còn một chỗ trống.

Liên hoan đêm bắt đầu, người dẫn chương trình lên bục phát biểu, phần lớn mọi người đều không có hứng thú với phần mở đầu, bọn họ cúi đầu tụm năm tụm ba nói chuyện.

Đến khi tiết mục văn nghệ đầu tiên khai màn, nhóm học sinh nhốn nháo mới bắt đầu trật tự, tập trung nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Mấy tiết mục biểu diễn xong là lại đến thời gian của người dẫn chương trình. Thẩm Vân Hề ngồi hàng ghế ở khu vực lớp mình, mọi người xung quanh cô nếu không buôn chuyện thì cũng cúi đầu nghịch điện thoại. Dù bên cạnh cô đều là bạn cùng lớp, nhưng bình thường lại rất ít tiếp xúc, cho nên bọn họ không mấy thân thiết.

Trong số đó có một người tên là Văn Văn, là một người cực kỳ giản dị, tính cách lại hướng nội, còn ít nói hơn cả cô.

Thẩm Vân Hề lại không phải là người thích chủ động bắt chuyện với người khác, hai người dù ngồi cạnh nhau nhưng cũng không nói với nhau câu nào. Đã thế cô còn ít khi mang điện thoại đến trường học, lúc này cũng không có gì để nghịch.

Thẩm Vân Hề dựa người vào ghế, nhìn người dẫn chương trình phát biểu, cô cảm thấy hơi nhàm chán. Ánh đèn trong hội trường lại mờ ảo, cô cũng không biết Thành Ngự ngồi ở chỗ nào.