Say Đắm - Vô Thanh

Chương 29: Điện Thoại



Thành Ngự quấn khăn tắm, cậu mặc áo ngủ cho Thẩm Vân Hề rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Đêm đã khuya, bây giờ là 12 giờ, tầm khoảng ba mươi phút nữa là bố mẹ cậu sẽ trở về.

Ánh đèn ngủ nhợt nhạt trong phòng chiếu rọi xuống đất.

Thẩm Vân Hề lim dim ngủ, Thành Ngự cúi người đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô. Có một lọn tóc rơi ở môi Thẩm Vân Hề, cậu nhẹ nhàng gạt ra, sau khi yên lặng nhìn cô mấy giây, Thành Ngự đứng dậy tắt đèn rồi về phòng mình.

Thẩm Vân Hề đột nhiên duỗi tay kéo tay Thành Ngự.

“Hề Hề sao vậy?” Thành Ngự nắm tay Thẩm Vân Hề, tay to một lần nữa bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn.

“Cậu đi đâu?”

Giọng nói của Thẩm Vân Hề mong manh yếu ớt, cánh môi hồng nhạt hơi hé mở có cảm giác ỷ lại, tựa như nên ôm cô vào lòng rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Trái tim Thành Ngự mềm nhũn, cậu hôn lên trán Thẩm Vân Hề rồi lưu luyến hôn thêm cái nữa, sau đó yêu thương hôn lên chóp mũi cô.

“Tớ không đi. Hề Hề ngoan, nhắm mắt ngủ nào.”

Giọng Thành Ngự trầm thấp lại hơi khàn khàn, Thẩm Vân Hề bị cơn buồn ngủ đánh úp nên ngoan ngoãn nhắm mắt.

Thành Ngự dịu dàng hôn lên mí mắt cô, giọng nói nhỏ nhẹ nghe như nỉ non.

“Cục cưng, ngủ ngoan.”

Thẩm Vân Hề dần dần chìm vào mộng đẹp.

***

Kết thúc kỳ nghỉ đông, mọi người quay lại trường học, ngày thi đại học cũng cận kề.



Mỗi ngày trôi qua nhanh chóng, lịch treo trên vách tường bị xé từng tờ một, đến khi chỉ còn lèo tèo vài tờ đến gió cũng thổi bay, không khí trong phòng học càng nặng nề, áp lực.

Thời gian giống như con chiến mã chạy nước rút, chẳng mấy chốc mà gần đến ngày thi đại học.

Thẩm Vân Hề mở danh bạ điện thoại, cô lẳng lặng nhìn màn hình, vẻ mặt đầy do dự.

Nên gọi một cuộc điện thoại hay là chờ một cuộc điện thoại?

Dù cách hai ba tuần là mẹ sẽ gọi điện thoại về, số lần cũng nhiều hơn học kỳ một, nhưng cô vẫn hy vọng có bố mẹ bên cạnh vào ngày thi đại học.

Thẩm Vân Hề do dự chưa bao lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô nhanh chóng nghe điện.

“Mẹ.”

“Hề Hề…”

Điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ quen thuộc nhưng lại rất đỗi xa xôi.

Hai đầu điện thoại không hẹn mà cùng yên lặng trong thoáng chốc.

Sau đó lại không hẹn mà cùng mở miệng ——

“Hề Hề……”

“Mẹ……”

Hai người dừng một chút, Thẩm Vân Hề chờ mong nói, “Mẹ nói trước đi.”

“Hề Hề có khoẻ không?”



“Con vẫn bình thường.”

“Ba hôm nữa là thi đại học rồi, con cảm giác thế nào? Có lo lắng không? Có muốn ăn gì không?”

Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra, có vẻ mẹ cô còn lo lắng hơn cô.

Thẩm Vân Hề không nhịn được cười, cô vui vẻ trả lời: “Mẹ yên tâm đi ạ.”

“Ừm, Hề Hề nhà chúng ta luôn ngoan ngoãn nghe lời, không cần bố mẹ phải nhọc lòng… thế con có dự định đăng ký trường nào chưa?”

“Tạm thời con chưa biết chọn trường nào…”

“Không sao, không việc gì phải vội. Thi xong có cả đống thời gian để suy xét lựa chọn. Mấy ngày này con phải thư giãn thả lỏng, đừng suy nghĩ nhiều, duy trì tâm trạng như bình thường là được. Mẹ tin tưởng con gái của mẹ có thể phát huy ngoài sức tưởng tượng!”

“Vâng ạ!” Thẩm Vân Hề ngoan ngoan gật đầu, cô đang định nói tiếp thì mẹ cô lại lên tiếng trước.

“Hề Hề, mẹ thật sự xin lỗi, ngày con thi đại học… bố mẹ đều bận việc nên không thể trở về…”

Thẩm Vân Hề không còn nghe thấy rõ mẹ mình đang nói gì, quẩn quanh tai cô chỉ có bốn chữ “không thể trở về”.

Thẩm Vân Hề rũ mắt, ngón tay nắm chặt điện thoại, cô gian nan hỏi một câu; “Vậy khi nào bố mẹ mới về?” Chẳng lẽ đến tận ngày khai giảng cũng chỉ có một mình cô đi làm thủ tục nhập trường?

Giọng nói Thẩm Vân Hề nghe rất buồn, lí nhí không rõ tiếng.

“Chắc khoảng mùng mười, muộn nhất là cuối tháng sẽ trở về. Nếu không về thì bố mẹ làm sao kịp mở tiệc ăn mừng cho Hề Hề, đúng không nào…”



Kết thúc trò chuyện, Thẩm Vân Hề ngồi yên lặng một lúc lâu, sau đó cô ôm theo tâm trạng sa sút chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, khi bất ngờ nhận được quà của bố mẹ thì những uất ức trong lòng cô mới vơi bớt.