Say Em Quên Lối Về

Chương 10: Quà sinh nhật.



“Lần đầu là đi lộn. Lần thứ hai là vứt quần l.ó.t, tiếp đến là ngủ ở phòng tôi!”

“Tôi nghi ngờ em có ý đồ bất chính với tôi.”

Mạc Đình Cảnh cười nhạt: “Bé con, có phải tiếp theo, em muốn cùng tôi kết hợp DNA không thế?”

“...”

Bối Mạt vốn cho rằng bản thân là người chiếm thế thượng phong, thế nhưng chớp mắt một cái, cô đã bị lật kèo.

Từng câu, từng chữ Mạc Đình Cảnh nói ra đều vô cùng sắc bén, hơn nữa còn đánh trúng điểm yếu của cô, khiến cô phản bác không thành.

Yếu thế là vậy, nhưng cô sinh ra đã cứng đầu, nếu không phải đường cùng thì tuyệt nhiên không nhún nhường. Bình tĩnh mở cửa phòng, cô tiêu sái chạy trốn khỏi hiện trường.

Trước khi rời đi còn không quên cà khịa ai đó:

“Chú cho rằng cháu thèm khát vật chất di truyền thuộc loại cực phẩm của chú ư?”

“Hừ, cháu chê! Còn lâu cháu mới giống những người phụ nữ khác, rụng trứng vì chú!”

“Ngủ ngon và mơ đẹp!”

Rầm!

Tiếng đóng cửa thô bạo vang lên, con ngươi tràn ngập ý cười của hắn cũng lập tức biến hóa, trở nên u ám và lạnh lẽo.

Bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm. Hắn thật muốn nở một nụ cười tự giễu, thế nhưng... hắn cười không nổi.

Lòng đã sớm hiểu thấu một chuyện, tất cả chỉ là tự bản thân đa tình, nhưng hắn lại không thể dứt ra khỏi thứ tình cảm c.h.ế.t tiệt này!

“Mạc Đình Cảnh, mày hy vọng cái gì chứ?”

Yêu đơn phương, thật đau...

Trái tim hắn đau c.h.ế.t được...

“Em chúc tôi ngủ ngon, em bảo tôi làm sao ngủ ngon được đây?”

...

Vài ngày tiếp theo, Bối Mạt tránh Mạc Đình Cảnh như tráng tà. Chỉ cần nơi nào xuất hiện bóng dáng của hắn, cô sẽ lập tức chạy trốn.

Tống Khương trong lòng vốn tràn đầy lửa giận, nhìn một màn này cũng chỉ biết cười trừ, bao nhiêu tức tối trong lòng đều bay sạch.

Anh cười nhẹ: “Em cứ lén lút thế này, chú ta sẽ cạp c.h.ế.t em đó!”

Bối Mạt trừng mắt lườm Tống Khương, bĩu môi nói.

“Đâu phải em muốn lén lút đâu. Nhưng nếu lộ liễu để chú ấy phát hiện ra thì mọi thứ coi như bỏ. Dù sao chú ấy cũng không quá quan tâm ngày sinh nhật mà.”

“Còn nữa, sao anh lại miêu tả chú ấy giống như động vật bốn chân vậy?”

Tống Khương: “...”, trong mắt anh, chú Cảnh chính là như vậy đó!

Lời này, anh chỉ có thể giữ kín trong lòng mà thôi. Anh thừa biết, ngoài mặt cô làm giá là vậy, nhưng thật ra cô lại rất cuồng hắn.

Dám nói xấu hắn, anh chắc chắn xong đời!

“Vậy... em tính tặng chú ấy cái gì?”

“... Đây là một vấn đề nan giải.”

Bối Mạt thở dài, chán nản lên tiếng.

Hiện tại, thẻ tín dụng của cô đã bị cha mẹ đóng băng, trên người chẳng có lấy một đồng nào. Vốn tưởng rằng có phi vụ làm ăn với Tống Khương, cô sẽ thoát kiếp nghèo khó, nhưng sự thật luôn luôn phũ phàng.

Sau tất cả, cô vẫn là một con đỗ nghèo khỉ chính hiệu!

“Hay là... anh cho em vay tiền, nào có thì trả anh cũng được.” Tống Khương lên tiếng. Anh biết cô không thích được người khác cho không bất cứ thứ gì. Nếu trắng trợn nói bản thân sẽ mua giúp cô món quà sinh nhật kia, cô sẽ từ chối mất.

Bối Mạt lắc đầu: “Không sao, không có tiền thì em dùng cách khác cũng được.”

...

Ngày sinh nhật hắn cuối cùng cũng đến. Cả ngày, Bối Mạt đều bám dính lấy hắn, thậm chí còn nghỉ một buổi học cho ngày hôm nay.

Nhìn cô nhóc mấy ngày trước còn tránh mình như tránh tà, bây giờ lại bám dính không buông, trong lòng Mạc Đình Cảnh nhanh chóng nảy sinh nghi hoặc.

“Em muốn gì?”

“Chú... hôm nay là sinh nhật chú.”

Cho nên, mấy hôm nay cô tránh mặt hắn, tất cả đều là để chuẩn bị cho ngày hôm nay?

“Cháu không có bánh kem, chỉ... chỉ có quà thôi.”

“Ồ.” Hắn nheo mắt, cười cười: “Là gì vậy?”

Không để hắn chờ lâu, Bối Mạt lập tức vỗ tay, rất nhanh đã có người đem món quà “có một không hai” vào cho hắn.

“Em... em!”

“Bác sĩ nói chú thất tình, cho nên cháu mới cùng anh Tống Khương lựa chọn những cô gái quyến rũ nhất tặng chú đấy.”

“Chú muốn chọn ai cũng được, chơi tất cũng được. Chú đừng buồn vì bị từ chối tình cảm nha.”

“Con mẹ nó!”

Mạc Đình Cảnh cư nhiên bị chọc giận. Hắn gằn giọng: “Em dám trao thân thể vàng ngọc của tôi cho đám đàn bà này ư?”

“Em coi tôi là ngựa đực, gặp ai cũng sẽ “chơi” đến mức hư thận sao?”

Bối Mạt: “...” Thái tử gia phong lưu nhất cái đất này không phải là chú sao?
— QUẢNG CÁO —