“Sao với trăng gì ở đây. Vợ lão tử sắp bị thằng khốn cao to đen hôi, mặt mũi xấu xúc phạm người nhìn cướp mất rồi đây này!”
Mạc Đình Cảnh nghiến răng nghiến lợi, chẳng thèm quan tâm đến hợp đồng quái quỷ gì đó, lập tức đứng phắt dậy, quay người chạy đi.
Hắn phải đi tìm người đẹp của mình!!
Vị đối tác bị bỏ rơi ngồi trầm cảm một lúc, cuối cùng cũng thở dài, rút điện thoại trong túi ra báo cáo tình hình hiện tại cho lãnh đạo của mình.
Trải qua vài hồi chuông, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng nhận máy.
“Sếp, Mạc tổng chạy rồi.”
“Hả? Chạy rồi? Chạy đi đâu? Hợp đồng này của tôi béo bở lắm đấy!”
“Tôi... tôi... ngài ấy chạy đi tìm vợ rồi!”
Phập!
Một mũi tên mang theo sát thương chí mạng đâm “phập” vào trái tim người bên kia. Bầu không khí đột nhiên trùng xuống. Vị đối tác bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng lại không biết lí do vì sao.
Bên tai rất nhanh truyền đến tiếng cười khẽ đầy lạnh lẽo. Tiếp đến là thanh âm đáng sợ của lãnh đạo.
“Mẹ kiếp!”
“Cậu, đi theo thằng khốn đó cho tôi!”
“Nó là con rể của tôi, sao tôi có thể để con cá lớn này lọt lưới được.”
“Hả??!”
Lãnh đạo có con rể từ khi nào vậy? Tại sao kẻ làm trợ lý riêng như anh lại không hề hay biết chứ?
...
Mạc Đình Cảnh dựa vào một tấm ảnh liền có thể tìm ra được khách sạn nơi Bối Mạt đang ở. Vừa đến nơi, hắn lập tức đi đến quầy lễ tân, tức giận đập bàn.
“Mau nói, hiện tại cô gái trong ảnh ở phòng nào?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tấm ảnh trong điện thoại ra.
Cô tiếp tân vừa nhìn đã nhận ra ngay. Tuy khách đến đặt phòng trong một khoảng thời gian ngắn rất nhiều, nhưng dựa vào nhan sắc của Bối Mạt không khó để gây ấn tượng với người khác.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cô tiếp tân nhanh chóng nở nụ cười nghề nghiệp, chậm rãi nói:
“Quý khách, thật xin lỗi. Thông tin khách hàng là tuyệt mật. Chúng tôi không thể cung cấp số phòng cho anh được.”
“Kể cả việc tôi là chủ nhân của nơi này cũng không được?”
Mạc Đình Cảnh thở hắt một hơi, nhả từng chữ lạnh lẽo. Hiện tại, trong bụng hắn đã nghẹn cả một trận lửa giận chỉ đợi đến lúc để phát tiết. Hắn vừa giận vừa lo. Giận vì cô chẳng có chút cảnh giác nào, lại hư hỏng khiến hắn phát điên. Lo vì sợ bản thân đến muộn, tên khốn kia sẽ xơi tái cô mất.
Mà cô tiếp tân sau khi nghe thấy lời này của hắn thì lập tức giật mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của hắn. Nhíu mày vài giây, bỗng cảm thấy khuôn mặt của hắn hơi quen mắt, cô ta mới lúng túng, hoảng loạn cúi đầu xin lỗi.
“Mạc... Mạc tổng, tôi... tôi...”
“Tôi cái rắm.” Mạc Đình Cảnh nghiến răng ken két, trầm giọng: “Em ấy đang ở đâu?”
“Dạ... phòng, phòng 520 ạ...”
Nhanh chóng lật sổ sách, cô tiếp tân đọc số phòng rồi tiện tay đưa cho hắn chìa khóa phòng.
Mạc Đình Cảnh không để ý đến dáng vẻ của cô ta, nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, ghi nhớ số phòng rồi chạy như bay vào thang máy.
...
Bối Mạt bị men rượu làm cho say khướt, thần trí nửa tỉnh nửa mê, rơi vào giấc ngủ chưa được bao lâu liền cảm thấy cơ thể như bị thứ gì đó đè lên.
Ưm... gì vậy?
Chẳng lẽ mình bị bóng đè rồi?
Bối Mạt nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, khẽ cựa quậy, một dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Được một lúc, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, hai mắt vốn nhắm nghiền chậm rãi mở ra.
Ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp trong phòng bị che đi một phần. Đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn lãng của người nào đó. Trên gương mặt ấy là sự tức giận tột độ nhưng không thể phát tiết.
Khuôn mặt này rất quen thuộc, giống như cô đã nhìn thấy cả trăm nghìn lần. Thế nhưng mỗi lần cố gắng nhớ ra đó là ai, đầu cô lại choáng váng. Có lẽ là vì men say.
Bối Mạt vươn tay, chạm lên khuôn mặt đẹp trai, ưa nhìn trước mắt, thần trí mơ mơ màng màng. Cô nở nụ cười ngốc nghếch, bẹo nhẹ má hắn một cái rồi cất giọng khàn khàn:
“Da mặt thật tốt...”
“Ưm... tôi thấy anh rất quen... nhưng không nhớ ra...”
“Anh đẹp trai như vậy mà tôi lại quên... tiếc quá...”
Mạc Đình Cảnh nghe thấy mấy lời nhảm nhí, vô nghĩa của Bối Mạt, lửa giận nghẹn trong lòng mỗi lúc một dữ dội hơn. Sắc mặt hắn sa sầm, khó coi đến cực điểm.
Cô nhóc hư hỏng nhà hắn, đã trốn ra ngoài nhậu nhẹt lại còn nhẫn tâm quên mất hắn.
Trẻ hư thì phải được dạy dỗ!
Hắn phải dạy dỗ, chỉnh đốn lại cô, để cô khắc ghi hắn trong lòng, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được phép quên.
Mạc Đình Cảnh đỡ cô dậy, sau đó lập tức ôm cô vào lòng, cầm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, chậm rãi hôn lên.
Bối Mạt hơi ngẩn người truớc hành động đột ngột này của hắn. Nhưng bản năng lại mách bảo cô an toàn, không cần phải phản kháng.
“Anh... anh ơi...”
“Anh đang làm gì vậy?”
Mạc Đình Cảnh chậm rãi l.iếm m.út ngón tay cô, chẳng hề để tâm thứ cho vào miệng mình có sạch sẽ hay không. Chỉ cần là của cô, với hắn đều vô cùng sạch sẽ.
Mạc Đình Cảnh cười ranh mãnh: “Anh đang rửa tay cho em.”
Bối Mạt ngơ ngác, mãi chẳng thể hiểu hết lời nói mờ ám của hắn. Lí trí bị men rượu làm cho rối loạn, cô chẳng thể suy nghĩ thấu đáo được.
Cô mấp máy môi mỏng, khó hiểu hỏi hắn:
“Rửa, rửa tay phải... phải dùng nước chứ ạ?”
“Sao... sao anh lại l.iếm tay em?”
Trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch, dễ thương của cô, Mạc Đình Cảnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Hắn cắn nhẹ lên tai cô, thổi hơi nóng khiến cô hơi nhột mà cựa quậy.
“Anh ơi, ngứa...”
Đáy mắt hắn tràn ngập ý cười. Con ngươi sớm đã tối đen, nhuốm màu dục vọng. Khóe miệng hắn chậm rãi giương lên, vẽ nên một nụ cười đẹp mắt, nhưng lại khiến Bối Mạt cảm thấy hơi bất an trong lòng.
Mạc Đình Cảnh khóa chặt cơ thể nhỏ bé của cô trong lòng, chậm rãi cất lời đầy khiêu gợi:
“Bé cưng, em ngứa, anh gãi cho em.”
“Dùng nước bình thường rửa tay sao có thể sạch bằng “nước” của anh được.”
“Mạt Mạt, anh thương em đến già. Cho nên...”
Bàn tay hư hỏng của hắn luồn vào bên trong chiếc váy đen tuyền trên người cô, chậm rãi xoa nắn bắp đùi non mềm khiến cô giật nảy một cái.
“Cho nên, hôm nay, hiện tại, lúc này, anh sẽ tha em đến giường!”