Say Em Quên Lối Về

Chương 30: Ra nước ngoài du học.



“Cất bộ mặt xấu xúc phạm người nhìn của nhóc đi.”

“Còn không phải do bà xã tôi “m.ang th.ai”, sau đó liền “sinh” cho tôi một bầy “con” phiền phức sao!”

“Hả?!”

Bối Dực giật giật khóe miệng, trong bụng đã nghẹn cả một bầu trời nghi hoặc. Cái gì mà m.ang th.ai, rồi còn sinh một bầy con nữa chứ, lời nói đầy ẩn ý của Mạc Đình Cảnh, anh hiển nhiên nghe không hiểu chút hàm ý nào.

Gãi gãi đầu cho qua chuyện, đột nhiên Bối Dực như nhớ ra chuyện động trời gì đó, hét toáng lên. Song, tay chân lóng ngóng chạy nhanh đến chỗ hắn.

“Chú, cháu có chuyện quan trọng cần nói.”

“Chuyện gì?”

“Cha mẹ cháu... hai người họ đang trên đường về nước rồi!”

Ngón tay mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng đang đùa nghịch lọn tóc mềm mại của Bối Mạt bỗng dừng lại. Ánh mắt Mạc Đình Cảnh hơi động, rất nhanh đã rơi xuống trên người Bối Dực.

Bối Dực hoàn toàn có thể nhìn ra trong đôi mắt đào hoa của hắn ẩn chứa điều gì, một chút buồn bã xen lẫn nuối tiếc, lưu luyến và không cam lòng.

Mạc Đình Cảnh sớm đã biết ngày này kiểu gì cũng sẽ đến, chỉ là hắn không nghĩ nó lại xảy ra nhanh đến như vậy. Hắn và cô mới chỉ thổ lộ tình cảm chưa được bao lâu, tại sao ông trời lại nhẫn tâm bắt cả hai phải chia ly đôi ngả?

Hắn thở một hơi nặng nề, giọng nói trầm khàn xen lẫn phiền muộn:

“Xuống dưới tính t.iền đi rồi còn về nhà.”

Bối Dực nhìn dáng vẻ ảo não của hắn một hồi lâu, sau đó cũng gật đầu, vâng dạ đi ngay, không dám chậm trễ.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại, trả lại cho không gian sự yên tĩnh vốn có. Lòng Mạc Đình Cảnh theo đó cũng trùng xuống. Hắn rũ mắt nhìn cô. Một vài sợi tóc che đi đôi mắt hắn, che cả nét u sầu ảo não hiển hiện nơi đáy mắt.

Hắn vươn tay chạm lên khuôn mặt Bối Mạt, cẩn thận họa lại từng đường nét như thể muốn khắc sâu khuôn mặt thân quen này vào trong tâm thức. Rõ ràng chưa hề chia xa, thế nhưng Mạc Đình Cảnh đã bắt đầu nhớ nhung, nuối tiếc.

Hắn nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen. Giọng nói trầm khàn thoáng chốc vang lên.

“Anh hối hận rồi.”

“Lẽ ra đêm đó anh nên làm em lớn bụng, danh chính ngôn thuận rước em về nhà mới phải.”

Nếu như cô thật sự m.ang th.ai con của hắn, vậy thì hắn sẽ không phải đau đầu như hiện tại, cũng không cần phải tính toán xem làm thế nào để cha mẹ cô chấp nhận hắn.

Bây giờ, hắn thậm chí còn không biết đến khi nào bản thân mới có cơ hội được gặp lại cô, một tháng, hai tháng, hay một năm.

...

Hai ngày sau.

Chiều hôm đó, Bối Mạt từ trường học trở về nhà, phát hiện trong nhà có sự xuất hiện của hai vị khách đầy quen thuộc. Cô không chút do dự nào vứt balo qua một bên, nhào đến ôm lấy mẹ mình.

“Con nhớ mẹ nhiều nhiều lắm luôn!”

“Bà già mày, tránh xa mẹ mày ra!”

Chưa kịp để Thanh Lan lên tiếng bày tỏ tình cảm với Bối Mạt, người cha vô tâm nào đó đã không chút lưu tình đánh đuổi con gái đi.

Bối Mạt bĩu môi, tặng cho Bối Duệ cái nhìn đầy khinh thường. Cô xì một tiếng, cười nhạt:

“Cha nôn nóng cái gì? Hay là sợ con cướp mất mẹ?”

Bối Duệ: “...”, đệt! Quá khứ đen tối, không nên nghĩ, không nên nghĩ tới.

Bởi vì quá khứ năm xưa quá thảm khốc, Bối Duệ lập tức tìm cách lảng tránh vấn đề này. Khẽ ho vài cái, che đi sự lúng túng của bản thân, ông quay sang nhìn Mạc Đình Cảnh, ôm lấy bả vai hắn, cười nói hết sức tự nhiên.

“Cảnh này, cảm ơn chú vì đã chịu nhận lời chăm sóc con nhỏ nghịch ngợm nhà anh.”

“Việc nên làm thôi anh.” Mạc Đình Cảnh cười một tiếng, cất giọng trầm khàn dễ nghe: “Thật ra, em rất quý con bé. Nếu được thì anh chị cứ để con bé ở lại đây.”

“Không, không, sao thế được.”

Cha Bối lập tức từ chối ngay. Làm phiền người anh em thân thiết này lâu như vậy rồi, ông không muốn tiếp tục gây khó dễ nữa. Hơn nữa, để cảm ơn sự chiếu cố của hắn thời gian qua, Bối Duệ thậm chí còn muốn cùng hắn hợp tác một hạng mục. Thế nhưng khi biết tin hắn chối bỏ từ trợ lý, ông liền biết con gái mình đã gây khó dễ cho hắn rồi.

Hơn nữa, Mạc Đình Cảnh còn đích thân nói hắn có vợ rồi. Nếu tiếp tục để Bối Mạt ở lại, chắc cô sẽ suy sụp tinh thần mất.

Vì thương con gái đường tình duyên quá đen đủi, Bối Duệ đơn phương quyết định để cô ra nước ngoài một chuyến:

“Lần này trở về, anh chính là muốn Tiểu Mạt ra nước ngoài du học, phát triển bản thân mình, sau đó kiếm một tấm chồng tốt.”

Mạc Đình Cảnh: “??!”