“Câm miệng! Nếu không tối nay anh ngủ gầm cầu đi!!”
“Chó ch.ết! Câm thì câm. Còn lâu ông đây mới sợ em!”
Dứt lời, Mạc Đình Cảnh quả thực không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Hắn ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảnh, gục mặt vào hõm cổ, hít lấy hít để mùi hương chỉ thuộc về riêng cô, mùi hương khiến hắn đê mê quên cả lối về.
“...”
Quá táo bạo rồi!
Hắn vậy mà dám làm ra hành động thân mật thế này với cô trước mặt bao nhiêu người. Hắn không cần thể diện, nhưng cô cần nha.
Chống tay lên khuôn ngực rắn chắc của Mạc Đình Cảnh, Bối Mạt dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng bất thành. Cô thở dài đầy bất đắc dĩ, quyết định ngó lơ người đàn ông cố chấp nào đó, quay sang nói với trưởng phòng.
“Thật xin lỗi anh.”
“Chồng tương lai của tôi hay ghen tuông vớ vẩn, mong anh thông cảm cho.”
Ba chữ “chồng tương lai” trong lời nói của Bối Mạt đã đủ để chứng minh thân phận cũng như vị thế của hắn trong lòng cô. Mà Mạc Đình Cảnh khi nghe thấy ba chữ này, tức tối trong lòng bỗng chốc tan biến, chỉ còn sót lại mật ngọt ái tình.
Trưởng phòng và cả những người trong phòng làm việc cũng kinh ngạc không kém. Trông Bối Mạt trẻ như vậy, thế mà đã sắp thành gái có chồng rồi!
“Ra, ra là vậy...”
Trưởng phòng vừa dứt lời, một tiếng “rầm” lớn đã vang lên. Trong chốc lát, cửa phòng đã bị mở ra một cách thô bạo.
Thiệu Phong hùng hổ bước vào, một đường túm lấy cổ áo Mạc Đình Cảnh, cười lạnh một cái:
“Dám vứt mình ở nơi đất khách quê người này. Lá gan của cậu cũng lớn quá ha!”
Nói xong, ai đó không chút do dự th.ụi vào eo hắn mấy cái đau điếng. Hắn nhíu mày, gạt tay Thiệu Phong ra, nhanh chóng thoát khỏi con người bạo lực kia.
Bối Mạt nhìn thấy người vừa bật nóc nhà vài giây trước lúc này đã bị trừng phạt, trong lòng hả hê vô cùng. Cô cố nén tiếng cười, nhưng cơ thể đang run rẩy đã bán đừng cô.
Mạc Đình Cảnh thấy một màn này thì tức lắm, nhưng vì vừa hùng hổ tuyên bố “câm thì câm” nên chẳng dám mở miệng nói chuyện. Hắn hừ lạnh một tiếng, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, cầm lấy ly cà phê vừa rồi, một hơi nốc cạn. Cảm giác nóng rát khiến hắn tỉnh táo hơn.
Bối Mạt thấy hắn tự ngược bản thân thì chỉ biết lắc đầu, biện lí do người nhà đến thăm để xin nghỉ, sau đó liền kéo Mạc Đình Cảnh và Thiệu Phong rời đi.
...
“Oái... Mạc Đình Cảnh!”
“Anh đang làm gì vậy hả?!”
Vừa về đến căn hộ nơi Bối Mạt đang sống, Mạc Đình Cảnh không chút do dự đóng cửa cái “rầm”, chốt cửa lại, nhốt Thiệu Phong ở bên ngoài. Sau đó không nói một lời liền khom lưng, bế xốc cô lên theo kiểu công chúa, sải những bước dài đi đến sofa.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa, hắn nới lỏng cà vạt, trở về dáng vẻ lưu manh vốn có.
Bối Mạt khẽ rùng mình một cái. Trực giác nhạy bén mách bảo với cô có điều chẳng lành. Cô chống tay lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, dùng hết sức đẩy hắn ra:
“Cảnh... đừng như vậy...”
“Em đang m.ang th.ai... không thể...”
Mạc Đình Cảnh ngớ người. Con ngươi bỗng chốc trở nên tối kịt. Vốn chỉ muốn hù dọa cô một chút vì đã lớn tiếng với mình, nhưng hắn không ngờ bản thân lại trở thành kẻ xấu trong mắt cô.
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của người dưới thân, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tâm tình một lời khó nói.
Hắn cúi đầu, gục xuống bên vai của Bối Mạt, cất giọng khàn khàn dễ nghe: