Say Em Quên Lối Về

Chương 53: Ngoại truyện. (3)



“Anh mặc kệ!” Hắn hừ lạnh, hờn dỗi lên tiếng: “Bổn bảo bảo toàn thân vô lực, cần người hảo hảo thị tẩm. Mau đến tắm cho bảo bảo đi!”

“...”

Bối Mạt cảm thấy bất lực trước cái nết công chúa kiêu kỳ của Mạc Đình Cảnh. Cô đẩy hắn ra, sau đó lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.

Muốn cô tắm cho hắn ư?

Đừng đùa!

Ai biết trong lúc tắm sẽ xảy ra tình huống oái oăm gì chứ!!

Và, kết quả của việc “đào tẩu” này là hắn nổi giận, giận đến mức từ mặt cô luôn.

...

Ngày đầu tiên Mạc tổng giận, trời xanh, mây trắng, nắng vàng.

“Ông xã ơi.”

“Xuống ăn...”

Mạc Đình Cảnh ngó lơ lời nói của Bối Mạt, trực tiếp đi lướt qua người cô, tựa như một làn gió. Toàn thân cô bỗng chốc cứng đờ, nụ cười trên khóe miệng thoáng cái đã trở nên méo mó, khó coi tột độ.

Lập tức quay đầu, Bối Mạt nhìn hắn bằng đôi mắt tràn đầy kinh ngạc, khóe miệng co rút.

“Cảnh, anh...”

“Tối nay, và cả những ngày sau nữa, tôi sẽ không về đây.”

Bùm, bùm.

Bên tai Bối Mạt bỗng vang lên những tiếng ù ù. Cô không còn nghe rõ lời hắn nói nữa. Hắn nói sao? Hắn không về nhà, vậy thì hắn đi đâu? Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi!

Bối Mạt miệng đắng lưỡi khô, muốn vươn tay túm lấy cánh tay hắn nhưng lại chậm một bước. Hắn đi rồi, thứ cô nắm được chẳng có gì ngoài không khí.

Cô rũ mi, cố gắng đem những sợi lông mi dài, cong vút che đi nỗi buồn đang xâm chiếm ánh sáng trong đôi mắt. Thế nhưng, sự che giấu ấy lại chẳng thể qua mặt những đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ.

Mạc Quân Thành cắn miếng bánh bao, nhai nhai nuốt nuốt rồi lên tiếng, dáng vẻ chẳng khác nào một ông cụ non.

“Mẹ ơi, mẹ.”

“Mẹ và cha lại cãi nhau sao?”

“Ừ...” Cô chậm rãi đáp, giọng lạc hẳn đi, hệt như bị tước đoạt toàn bộ sức lực: “Mẹ nên làm gì đây? Lần này cha con thật sự đ.iên lên rồi.”

Quân Thành rơi vào trầm tư, vuốt vuốt cái cằm nhỏ. Mạc Quân Nghị ngồi bên cạnh đung đưa chân, thấy anh trai sinh đôi suy nghĩ như vậy, cũng chủ động cho ý kiến.

“Mẹ ơi, hay là...”

...

Nửa tiếng sau.

Mạc thị.

Trợ lý của hắn hốt hoảng chạy vào phòng, quên cả việc phải gõ cửa. Thấy cấp dưới quên mất phép tắc, Mạc Đình Cảnh nhíu mày, không vui lên tiếng: “C.ụt tay hả?”

“Xin... xin lỗi sếp, nhưng... nhưng mà... vợ sếp...”

“Vợ tôi làm sao?”

Hừ, hắn đang giận cô đấy, nào có kiên nhẫn nghe người khác nói về cô. Dựa vào ngữ điệu của trợ lý, hắn đoán là cô đã đến công ty, đang đợi để gặp hắn, dỗ dành hắn đây mà.

Hờ, sao có thể tha thứ cho cô dễ thế chứ? Hắn phải khiến cô khóc lóc cầu xin hắn, phải hứa sau này giữa con và hắn, cô nhất định phải chọn hắn không chút do dự!

Thế nhưng, nào ngờ, Mạc Đình Cảnh tính không bằng bé Nghị tính.

Trợ lý nói: “Quản gia báo, vợ sếp ôm con trai bỏ về nhà mẹ đẻ rồi. Còn nói, ngày mai sẽ kí đơn ly hôn.”

“Cái, cái, cái...”

Cái quần què gì vậy??!

...

Vài tiếng sau đó.

Nhà họ Bối.

Mạc Đình Cảnh bấm chuông gọi cửa mấy lần, nhưng lần nào cũng không có hồi đáp. Hắn thậm chí đã gọi cho cô trên dưới năm mươi lần, thế nhưng câu trả lời hắn nhận được chỉ là âm thanh “tút tút” lạnh lẽo.

Ch.ết t.iệt!

Hắn tuyệt đối không thể chịu thua được.

Rút điện thoại ra gọi điện thêm một lần nữa. Sau vài hồi chuông, lần này cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Alo.”

“Vợ tao đâu?”

“À, tưởng ai, là cha cũ đấy hả?”

Mạc Quân Thành cười tủm tỉm, khoái chí lên tiếng.

“Mẹ con đang bận xem danh sách dài năm trăm trang để chọn ý trung nhân mới ạ.”

Phựt--

Sợi dây lí trí của hắn cuối cùng cũng đứt đoạn. Không chút do dự ném điện thoại xuống đất, kết thúc cuộc gọi đầy vô nghĩa kia. Hắn ngồi thụp xuống bên cổng biệt thự Bối gia, bắt đầu khóc lóc ăn vạ.