Say Em Quên Lối Về

Chương 6: Tự mình đa tình?



Bối Mạt cười gượng, lắc đầu phủ nhận. Nếu người đàn ông hoàng kim như Mạc Đình Cảnh mà còn phải chịu lép vế trước người cùng giới khác, thế giới quan của cô nhất định sụp đổ rồi.

Cô muốn lùi lại, giữ khoảng cách an toàn với quả b.o.m nổ chậm này nhưng lại sợ chọc đến chỗ ngứa của hắn, khiến hắn mất hết lí trí mà bộc phát. Ngoan ngoãn đứng trước mặt Mạc Đình Cảnh, Bối Mạt giấu đi nỗi sợ của mình, nở nụ cười với hắn:

“Cháu... cháu chỉ muốn kiếm tiền thôi...”

“Chứ... cháu vẫn ngoan lắm ạ!”

Mạc Đình Cảnh: Ngoan? Em “ngoan” tiếp xem nào!

Hắn thật sự hết nói nổi cô gái nhỏ trước mặt rồi. Ai dám hé răng nói ánh trăng sáng trong lòng hắn ngoan hiền, nhu thuận, hắn chắc chắn sẽ đại nhân đại đức tặng kẻ đó cái nhìn đầy khinh thường.

Mẹ k.i.ế.p!

Hắn cũng chính là nạn nhân của bé cưng nha!

Mạc Đình Cảnh không nghĩ đến bản thân lại luôn nhìn nhận và đánh giá sai lầm về Bối Mạt. Bé thỏ trắng cái rắm. Rõ ràng là một tiểu yêu tinh hại nước hại dân!

Không thể cùng Bối Mạt nói chuyện, Mạc Đình Cảnh chỉ đành ôm lửa giận trút hết lên đầu “tình địch“.

Người hâm mộ lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của mình bị trưởng bối răn dạy đến nỗi không thể phản kháng.

“Họ Tống kia, đừng có đánh chủ ý xấu lên Mạt Mạt.”

“Nếu không, ông đây sẽ khiến cậu nam không ra nam, nữ không ra nữ!”

Tống Khương: “...”, chú định thủ tiêu “cục thịt thừa” của tôi sao?

Trước lửa giận của Mạc Đình Cảnh, anh chỉ có thể cười bất lực, nhắm mắt làm ngơ, bởi anh biết lên tiếng phản bác lúc này là ngu dốt. Anh chưa mất não nên tuyệt sẽ không chọc cho Mạc Đình Cảnh nổ “bùm“.

Bối Mạt chứng kiến cảnh này được một lúc, trong lòng vừa cảm thấy thương Tống khương vừa tự trách bản thân. Vậy nên, cô quyết định trở thành mỹ nhân giải cứu người đẹp.

Vươn tay nắm lấy góc áo của hắn, cô mấp máy môi, lí nhí nói: “ Chú, cháu nhớ nhà... muốn về nhà...”

“Nhà của ai?”

Bị hỏi một câu đầy khó hiểu, Bối Mạt chau mày bất mãn. Này là hắn cố tình làm khó cô đây mà.

Nơ-ron thần kinh nhanh chóng vận động hết công suất, cuối cùng cô cũng có cho mình câu trả lời hoàn mỹ, có thể áp dụng để dỗ mèo bự đang xù lông họ Mạc kia.

Bối Mạt cười tươi: “Nhà của chúng ta.”

“Xem như em thông minh.”

...

Ngồi trên xe, cô có cảm giác nhiệt độ như giảm đi cả chục độ, thậm chí có thể đạt độ âm tuyệt đối.

Lòng cô bỗng nổi lên sự bất an. Trực giác nhạy bén của người con gái nói cho Bối Mạt biết, giông tố sắp đổ lên đầu cô rồi.

Quả nhiên, vừa về đến nhà, Mạc Đình Cảnh đã mất hết kiên nhẫn, ấn cả người Bối Mạt vào tường, hung hăng cắn lên cái má phúng phính, mềm mại của cô.

“A...”

Bối Mạt rên khẽ một tiếng, cắn chặt môi ngăn chặn âm thanh của bản thân. Đôi mày thanh tú vì đau mà nhíu chặt lại. Bộ dáng nhẫn nhịn này của cô lại khiến hắn giống như phát điên.

Cắn đã cái răng hắn mới chịu buông tha cho cái má của cô. Lúc này, một bên má của Bối Mạt đã in hằn dấu răng chói mắt, truyền đến cảm giác đau nhức.

“Tại sao lại phải kiếm tiền? Tiền tôi đưa em không đủ dùng hay sao?”

Lúc này, Mạc Đình Cảnh mới lên tiếng chất vấn bằng giọng điệu đầy đáng ghét.

Bối Mạt im lặng. Sinh nhật của hắn mà dùng tiền hắn đưa cho để mua quà thì thật không hay chút nào. Cô cũng không muốn đem chuyện này nói ra. Mọi bất ngờ đều cần phải có tính bảo mật tuyệt đối. Đợi Tống Khương đem tiền trao đến tay, mua quà xong, cô sẽ tự mình nói với hắn.

Cô cho rằng “im lặng là vàng”, nhưng sự im lặng của cô lại vô tình chọc giận hắn.

“Em đang vạch ranh giới với tôi đấy à?”

“Em ghét tôi đến vậy ư? Ngay cả một đồng của tôi em cũng không thèm đụng đến sao?”

Bối Mạt lắc đầu: “Sau này... cháu sẽ cho chú câu trả lời.”

Dứt lời, cô lập tức dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, một mạch đi thẳng lên phòng.

Rầm!

Tiếng đóng cửa thô bạo vang lên, phá vỡ sự im lặng của không gian, cũng phá vỡ trái tim hắn.

Cô gái nhỏ của hắn không hề đặt hắn ở trong lòng. Từ đầu đến cuối, tất cả đều là hắn tự mình đa tình.

Thật ngốc!

...

“Thiếu gia, cậu Tống chuyển tiền đến cho cô Bối ạ.”

Mạc Đình Cảnh buông tập tài liệu, ngẩng đầu nhìn bác quản gia đã có tuổi, lạnh lẽo ra lệnh:

“Dùng tất cả mua tiền âm phủ, sau đó gửi đến Tống gia. Nói là tôi đích thân tặng Tống thiếu gia, không cần cảm kích!”