Say Nắng

Chương 4: Đặng Khắc Đạt



Thấy bóng Minh đi vào, cả lớp còn ồ lên cao nữa "có phải crush của mày là Minh không Dương???"

"Đúng rồi chúng nó bám nhau suốt ngày"

"Công khai đê, giấu làm gì"

Tôi nhục mặt gục xuống bàn trong lời hô hào của các bạn, thâm tâm nghĩ rằng Minh lạnh lùng như vậy sẽ đứng ra giải thích nên tôi mới chọn lặng im

"Không được chọc bé iu của tao nhé?" Tôi hối hận rồi, thằng Minh đang nói cái mje gì vậy, chúng nó như nhận được câu trả lời hài lòng, vỗ tay thật mãnh liệt

"Công khai chưa??? Chúng mày phải công khai đã chứ" thằng Đạt đứng bên cạnh ra sức ủng hộ, Đạt với Minh là anh em chơi chung, chúng nó hiểu nhau như gì ấy, ít nhiều cũng biết được những lời nói của Minh chỉ là đùa, nhưng tính nhây của nó rất dai, nó chọc cho bao giờ chịu khai sự thật thì thôi, tôi bất lực cầu khẩn nhìn Minh, tao hứa tao hứa sẽ viết văn mà

Đúng là IQ cao, thằng Minh lúc nào cũng biết cách khiến người khác có cảm giác thua cuộc

"Đùa thôi, chẳng ai xứng với tao cả" chất giọng cao thượng của Minh đã phá vỡ nghi ngờ trong lòng mọi người... chúng nó lôi bộ mặt chán nản ra điều tra tôi tiếp "vậy mà crush ai?"

Minh chợt quay sang nhìn tôi như cũng muốn biết câu trả lời, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị ai gài cay thế này, huống hồ chi tôi chỉ lỡ miệng hay gọi bà chị gia sư ở nhà là cờ rút, chúng nó đừng nhạy cảm thế chứ, tràn ngập hối hận...

Chục ánh mắt thăm dò đang đặt trên người tôi, nhà hiền triết nào đó đã nói "im lặng là vàng" tôi cũng không chắc là ai nói, lướt tiktok đầy cơ mà

Phá vỡ sự im lặng, cô Thư bước vào như giải cứu cho tâm hồn bé bỏng của tôi

Hơ? Qua mặt được 1 số đứa trong lớp rồi nhưng tôi phải giải thích rõ với bọn con Trang, éo nói thì chúng nó sẽ ôm hận suốt đời

Không nói chắc không ai biết... tôi thích Đạt, đến bản thân còn không biết tại sao mình thích nó, hồi cuối năm lớp 10 tôi vẫn giữ nguyên cái trạng thái không muốn tiếp xúc với ai trong lớp, Đạt được gọi là cây hài, ít nhiều tôi cũng hay nghe léng phéng chúng nó nói chuyện với nhau, rồi gạt qua luôn, Đạt - bạn cùng bàn cũ của Dương, nó rất chu đáo và hiểu chuyện, khi tôi trầm ngâm, nó chọc cười, xong dùng mấy lời ngon ngọt để dỗ tôi, khi tôi vui, nó ngồi kể đủ thứ chuyện trên đời, xong nói chỉ có một mình tôi biết

Đạt được đám con gái cưng chiều hết mực, nó vui tính nhưng không kém phần tinh tế, một quý ông hoàn hảo trong mắt mọi người, tôi cũng không ngoại lệ, tôi từng nghĩ thứ cảm giác dành cho Đạt chỉ đơn thuần là "bạn cùng bàn" nhưng khi nó đứng lên ấp a ấp úng trả lời câu hỏi của cô Thư về "Tình Yêu" lại làm tôi đỏ mặt... Là tôi thích Đạt hay Ngưỡng mộ kẻ được cưng chiều?

Nó cũng chính là người nói cho tôi biết về khái niệm độc lập trong một tập thể lớp học, nó giúp tôi có thêm bản lĩnh để mở lời, mở lòng

Đạt từng làm náo động tim tôi thế nào, tôi đều nhớ cả...

Ra chơi, bọn con Trang chạy lại chỗ tôi đẩy thằng Lâm ra bàn khác, chúng nó bắt đầu vẽ chuyện rồi bắt tôi khai người trong lòng, bạn thân mà, giấu nhau thì không hay cho lắm, tôi bắt đầu kể chuyện giữa tôi và Đạt

Tôi nhớ rằng mình chỉ kể đủ cho 5 người nghe, thế là bọn nó cứ cười ha hả rồi mỗi phút lại chép miệng một cái, tôi thì không vấn đề gì, nhưng sợ các bạn nhiều chuyện , cả lớp biết thì lại rước họa vào thân

\=

Quên béng mất chuyện em Hoa, tôi mở acc clone lên để check tin nhắn, không uổng công việc cày chuyện xuyên đêm của tôi diễn ra từng ngày, Dương nhắn tin cho Hoa i đúc một quý ông lịch lãm, năm lần bảy lượt Hoa đòi đi cafe nói chuyện, tôi có ib với Minh nhưng nó thờ ơ đáp không rảnh? Đây là cái thái độ muốn tán con nhà người ta ấy hả

Hôm ấy Minh kêu tôi ra thư viện, lúc đầu tôi định trốn nhưng nó lại hỏi thằng Đạt địa chỉ nhà tôi, cứ thế mà đã đứng trước cổng gọi tôi xuống, mẹ thấy lần đầu có bạn học nam đến nhà, háo hức như gặp được ân nhân

Tôi mở cửa phòng thì bàng hoàng phát hiện Minh đang ngồi chễm chệ trên sofa, nói chuyện ríu rít với mẹ, sợ nó lại phơi chuyện như lần trước ở trên lớp, tôi chạy thục mạng xuống cầu thang suýt nữa vấp ngã, kéo tay Minh ra khỏi nhà, chào mẹ qua loa rồi lấy xe đạp điện dắt ra cổng, tôi ngước mắt nhìn Minh đứng im ở đấy "mày không đi xe à?"

"Nhà mày với nhà tao gần nhau, đi xe làm gì" tôi nhăn mặt thắc mắc "gần nhau chỗ nào?"

Minh chỉ tay về hướng có ngôi nhà bên cạnh gốc đa, nhìn từ xa thì không rõ lắm, tôi hơi bất ngờ nhìn Minh, hoá ra nhà tôi với nó lại gần nhau tới vậy, quả thực tôi đã bỏ qua nhiều chuyện rồi