Say Song Bích

Chương 1: Hôn mê



Một hôm, Hàm Quang Quân lâu thật lâu không xuất hiện, Lam Khải Nhân không yên tâm phái người đi tìm y, nhưng không ngờ môn sinh quýnh quáng chạy về, miệng còn hét thật to: "Không xong rồi! Lam tiên sinh! Lam tiên sinh không xong rồi." Liên tiếp vi phạm hai điều cấm, thật là không ra thể thống gì! Lam Khải Nhân đang chuẩn bị mở miệng khiển trách, nhưng không ngờ môn sinh vừa nhìn thấy ông đã thở hồng hộc nói:

"Lam tiên sinh! Phù! Hàm Quang Quân ngài ấy hôn mê bất tỉnh rồi!"

Cái gì? ? ?

Hôm đó ngay cả thúc phụ yêu thích gia quy của chúng ta cũng không thể không chạy nhanh, nói cho cùng có yêu thích gia quy đến đâu, cũng không so được với cải trắng nhà mình.

Trong Tĩnh Thất,

Lam Hi Thần lo lắng nhìn y sư bắt mạch cho Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân bên cạnh cũng đứng ngồi không yên. Từ sau Xạ Nhật Chi Chinh, bọn họ đều bận rộn xây dựng lại Vân Thâm, không quan tâm Lam Vong Cơ đầy đủ, bản thân Lam Vong Cơ cũng không hề có gì khác thường, thường xuyên giúp đỡ, ngoại trừ thỉnh thoảng ngồi suy tư trầm mặc, chưa từng biểu lộ ra trạng thái có gì không phù hợp hoặc bất tiện do bị thương.

Nhưng hôm nay đột nhiên hôn mê bất tỉnh, khiến hai người bọn họ mới nhận ra vẻ non trẻ trên mặt mày Lam Vong Cơ đã nhạt đi, nhưng luôn có một chút u sầu, mà sắc mặt như ngọc của y lúc này lại hơi tái nhợt. Bộ y phục mỏng manh của chàng thiếu niên càng làm nổi lên vẻ thanh lãnh.

Y sư sau khi bắt mạch xong vẻ mặt có chút kỳ quái, hơi ngập ngừng nói với hai người:

"Nhị công tử không có gì đáng ngại, chỉ là ......"

Lam Hi Thần cảm thấy bất an, nhưng vẫn cố gượng cười nói:

"Cứ nói không sao."

"Chỉ là say rượu mà thôi." Y sư lúng túng. Lam Hi Thần cảm thấy có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng nghe thấy thúc phụ ở sau lưng kinh ngạc thốt lên sao có thể, thì hắn vô thức xác nhận y sư hẳn là không có ý định đùa bỡn bọn họ.

Nói như vậy, đệ đệ của hắn chỉ là uống rượu sau đó bị say bất tỉnh nhân sự mà thôi. Phù, Lam Hi Thần thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng có phải bị nội thương gì đó hay không. Không phải chỉ là say thôi sao, không việc gì thì tốt rồi.

Lam Hi Thần vội vàng cảm ơn y sư, sắp xếp môn sinh pha trà giải rượu cho Lam Vong Cơ, về phần thúc phụ thì đã tức giận đến nỗi vứt lại một câu: "Đợi nó tỉnh lại kêu nó tự mình lãnh phạt." rồi bỏ đi.

Nhìn đệ đệ ngoan ngoãn nằm trên giường, Lam Hi Thần cũng tức giận đến bật cười, rồi nguôi giận. Vốn tưởng rằng đệ đệ này của mình trẻ tuổi già dặn, không ngờ hôm nay còn biết gây ra vụ việc say rượu, ngược lại cảm thấy yên tâm vui vẻ.

Xạ Nhật Chi Chinh vẫn còn sống động trước mắt, có thể phát tiết một chút cũng tốt, chỉ là không ngờ Vong Cơ say rượu là như thế này. Cũng không biết uống rượu lúc nào, mà bây giờ thực ra không còn mùi rượu gì. Lam Hi Thần đắp chăn cẩn thận cho Lam Vong Cơ, mỉm cười lắc đầu rời đi.

Thế mà không ngờ rằng một lần say này của Lam Vong Cơ lại là ba ngày ba đêm, y sư kiểm tra hai ba lần vẫn chỉ nói là say rượu như cũ. Lúc này Lam Hi Thần mới phát hiện có điều kỳ lạ, trong ngoài Tĩnh Thất làm gì có vò rượu nào đâu. Nhưng không tra ra được nguyên nhân, chỉ có thể ở lại cùng Lam Vong Cơ. Đến ngày thứ tư Lam Vong Cơ cuối cùng cũng tỉnh lại, vẻ mặt không khác gì bình thường, hỏi việc say rượu, lại nói không biết, trên người cũng không có tình huống khác thường, giống như thật sự là say rượu rồi lại tỉnh rượu.

Thấy tình huống như vậy, mọi người đành coi là vậy, cũng vẫn giống như trước kia. Chỉ có Lam Hi Thần mơ hồ cảm thấy Lam Vong Cơ có chút không đúng. Nhưng sau đó không có thời gian suy nghĩ kỹ, sự vụ dồn đống còn đang chờ hắn giải quyết, chỉ nhìn Lam Vong Cơ uống trà giải rượu rồi rời đi.

Ánh trăng như nước, gió nhẹ mây trong, Vân Thâm Bất Tri Xứ cực kỳ yên tĩnh, một thanh niên mặc bạch y búng người đứng trên đầu tường, chỉ thấy một vệt kiếm quang lóe lên, như rồng uốn lượn, tay áo tung bay, môn sinh Lam gia đi tuần tra nhìn thấy nửa đêm có người quấy rối, lập tức tụ tập lại, định bắt người đi lãnh phạt, người dẫn đầu ngẩng lên vừa nhìn một cái, cả người đều thấy không xong, bị doạ sợ đến lắp bắp.

"Hàm ...... Hàm ...... Hàm Quang Quân?!"

Không sai, người trên đầu tường chính là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ. Nghe thấy có người gọi mình, Lam Vong Cơ thu kiếm lại nhìn xuống, gật đầu ra hiệu chính là y, lại thấy bộ dạng chấn động của môn sinh, giải thích: "Ánh trăng rất đẹp, nhất thời cao hứng, các ngươi tiếp tục tuần tra đi." Sau đó tung người nhảy xuống, đi thẳng.

Người dẫn đầu thấy Hàm Quang Quân không có gì bất thường, trông có vẻ khá hợp lý, không khỏi thắc mắc liệu bọn họ có đang chuyện bé xé ra to hay không. Một môn sinh trong đó thấp giọng nói: "Cũng có thể Hàm Quang Quân đang luyện một bộ công pháp có liên quan đến ánh trăng chăng?" Mọi người giống như xua tan mây mù phụ hoạ nói theo: "Thì ra như vậy!"

Ngày hôm sau ánh mắt mọi người nhìn Lam Vong Cơ lộ ra một tia tò mò và sùng bái, nhưng do khí tràng của Lam Vong Cơ, nên không ai dám hỏi, ngược lại là có một vài môn sinh thực sự tò mò nhịn không được báo cáo với Lam Hi Thần, hỏi có phải Hàm Quang Quân đang luyện bộ công pháp gì mới không, khiến cho Lam Hi Thần rất thắc mắc.

Tuy nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu ......