Say Song Bích

Chương 25: Kiếm chuyện



Tranh cãi thì sẽ không có tranh cãi, Kim Quang Dao là người thế nào, còn sợ đấu võ miệng sao. Chỉ là cái tên bới lông tìm vết Kim Tử Huân này, rất hay rảnh rỗi đi gây chuyện làm phiền người khác. Ban đầu, Kim Tử Huân vẫn tiếp tục tác oai tác quái, nghe thấy Kim Tử Hiên sắp cưới Giang Yếm Ly, cũng không có cách gì, dù sao đường ca của gã và Kim phu nhân đều rất hài lòng, chẳng liên quan gì tới gã.

Chỉ là hàng ngày thấy Kim Quang Dao bận lên bận xuống, chỉ huy tới chỉ huy lui tất cả mọi người, người dưới quyền cũng rất kính trọng y, trong lòng Kim Tử Huân liền cảm thấy không vui, Kim Quang Dao thân phận gì, cho dù mang cái danh Tam Tôn, vẫn chỉ là một đứa con riêng không phải sao, hừ, dựa vào đâu mà có dáng vẻ chủ nhân như vậy?

Nhưng Kim Tử Huân cũng không đến nỗi ngốc như thế, gã còn đặc biệt tìm ra một ngày, Kim Tử Hiên và Kim phu nhân ra ngoài mua một số thứ cần thiết phải tự tay chuẩn bị, để gây khó dễ Kim Quang Dao. Đáng tiếc, gã chỉ lo nghe ngóng người quản lý trong nhà, Kim Quang Thiện bình thường không ở đó, có ở đó cũng không quan tâm.

Haizz, cũng có lẽ cái số của Kim Tử Huân là dễ phạm, phạm tới Lam Hi Thần. Gã ngàn lần không ngờ rằng Lam Hi Thần cũng ở trên Kim Lân Đài. Xem kìa, gã vừa mới cầm một hộp trang sức nói với Kim Quang Dao: “Cái thứ đồ này mà cũng định đưa tới Vân Mộng sao? Cho dù Giang gia nghèo khó không nhìn ra, thì cũng làm Kim gia chúng ta mất thể diện nha!”

Hộp trang sức đó tất nhiên không phải làm bằng vàng bạc gì, thoạt nhìn cũng không sáng bóng. Nhưng tuy rằng không phải trân phẩm, thì cũng không phải vật tầm thường, là một bộ trang sức tịnh liên đế được làm từ một khối ngọc bích, mang ý nghĩa hạnh phúc viên mãn, Kim Tử Huân hoàn toàn là rảnh rỗi kiếm chuyện.

Kim Quang Dao cũng không thèm nói cho gã biết, đây là thứ Kim Tử Hiên đặc biệt đưa vào danh sách, dù sao tuy nhìn qua không gây chú ý, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được rất nhiều sự chăm chút, ngay cả các góc cạnh, cành lá đều được đánh bóng tỉ mỉ, thậm chí còn toả ra linh khí, càng nhìn càng thấy thích mắt. Rất giống cảm giác Giang Yếm Ly tạo ra đối với mọi người.

Kim Quang Dao cũng nói hùa theo: “Vậy không biết Tử Huân cảm thấy đổi thành cái gì mới tốt?”

Kim Tử Huân hừ lạnh, nói: “Ta cảm thấy á? Mấy chuyện này đều là ngươi làm, ngươi lại còn hỏi ta, ngươi đây là đã tốn công suy nghĩ rồi đó hả, ngươi cứ ung dung thoải mái như vậy, thật là có mặt mũi ghê ha.”

Nghe được sự mỉa mai trong lời nói của Kim Tử Huân, các môn sinh xung quanh không dám nhìn thẳng, cũng không dám nhúc nhích chút nào. Kim Quang Dao cảm thấy buồn cười, còn chưa kịp trả lời gã đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa.

“A Dao! Ngươi đang ở đây à!”

Một nam tử ôn nhu tuấn lãng, mặc bạch y, tóc đeo mạt ngạch, mặt như bạch ngọc, bước tới trước, trên mặt mang nụ cười, ấm áp như gió xuân. Chính là Lam Hi Thần. Kim Quang Dao quay đầu đáp lại:

“Nhị ca, huynh tìm ta có việc gì?”

Lam Hi Thần lúc này mới nhìn thấy Kim Tử Huân đứng bên cạnh, nhưng không nhận ra gã, chỉ cho rằng Kim Quang Dao có việc, dừng lại một chút, hơi áy náy nói:

“Nghe nói ngươi đã xong việc, đang định rủ ngươi đi tìm Đại ca, không ngờ a Dao ngươi vẫn còn có việc.”

Kim Quang Dao lắc lắc đầu, cười nói: “Thật ra không có việc gì, chẳng qua Tử Huân quan tâm đến danh sách quà tặng của huynh trưởng, tìm ta hỏi một chút.”

Kim Tử Huân lúc này có chút mềm chân, ánh mắt yếu ớt, nghe Kim Quang Dao nhắc đến tên mình, sợ hãi đến mức hoảng hốt liếc nhìn Lam Hi Thần, nhưng sắc mặt người sau vẫn không thay đổi, chỉ nói:

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi! Gần đây ta nhận được thư của Hoài Tang nói rằng Đại ca hình như càng ngày càng nóng nảy, không biết bị chuyện gì quấy nhiễu, thân làm huynh đệ tất nhiên phải chia sẻ lo lắng vì huynh trưởng.”

Lam Hi Thần không quan tâm đến Kim Tử Huân, Kim Tử Huân cũng không dám lên tiếng, Kim Quang Dao tất nhiên biết nghe lời phải mà đi theo Lam Hi Thần. Đợi hai người rời khỏi Kim Lân Đài rồi, Kim Tử Huân sợ đến mức suýt ngã xuống, được thuộc hạ đỡ lấy, tức giận bỏ đi.

Về phần đồ trang sức gì đó, ai quan tâm chứ!

***

Thanh Hà,

Nhiếp Hoài Tang ở Thanh Hà xa xôi lúc này tâm tình rất phức tạp. Ngược lại cũng không phải lo lắng cho Đại ca hắn, mặc dù ngoài miệng than phiền với Lam Hi Thần về tính khí nóng nảy của Đại ca, nhưng lúc này hắn vừa nhận được một lá thư từ bạn tốt.

Hắn nhìn trái nhìn phải, con dấu trên bức thư đúng là hình hoa sen của Giang gia, sau đó mở thư ra, nét chữ viết ngoáy rồng bay phượng múa này nhìn thế nào cũng thấy là bút tích của Nguỵ huynh của hắn.

Thế nhưng, Nhiếp Hoài Tang im lặng nhéo cánh tay của mình một cái, shhh! Đau muốn chết! Hắn bất lực nằm trên giường, cầm lòng không đậu vươn tay tới một ngăn tủ bí mật trên tường, bên trong giấu mấy cuốn truyện.

Cùng với những tuyệt phẩm Xuân Cung đồ.

Nhiếp Hoài Tang nhíu mày xem lại bức thư lần nữa, nẫu ruột, hắn đi đâu để tìm ra một cuốn Long Dương Xuân Cung đồ đây.