Say Song Bích

Chương 43: Mộng đẹp



Nhiếp Minh Quyết gửi thư đi không quá một ngày, nhóm ba người Ngụy Vô Tiện đã tới Bất Tịnh Thế, còn Tiết Dương ngoại trừ thần hồn bị chấn động nên có chút mơ hồ, rất nhanh chóng đã tỉnh lại dưới sự điều trị của Nhiếp gia, nhưng Lam thị Song Bích đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Ngụy Vô Tiện cau mày hỏi: “Bọn họ thế nào rồi? Y sư nói thế nào?”

Nhiếp Minh Quyết ngữ khí cũng rất trầm trọng, y chỉ lắc đầu nói: “Thân thể không sao, giống như say rượu.”

Kim Quang Dao ở bên cạnh nhìn thế nào cũng thấy thắc mắc không biết có phải Tiết Dương đã làm gì đó hay không, tại sao ba người đều trúng chiêu mà chỉ có một mình gã tỉnh lại. Tuy nhiên nhìn thái độ cà lơ phất phơ của gã một hồi, nghĩ thầm, so với Ngụy Vô Tiện, Tiết Dương cũng chỉ là một tiểu phù thủy so với đại phù thuỷ, quỷ đạo hẳn là không giấu được Ngụy Vô Tiện.

Như vậy xem ra, triệu chứng vẫn là do căn bệnh quỷ dị kia gây ra.

Kim Quang Dao suy nghĩ một lát nói: “Tình hình bây giờ tốt nhất vẫn là đưa người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghĩ dù sao Lam lão tiên sinh cũng biết nhiều hơn chúng ta, huống hồ Ôn cô nương cũng đang ở Cô Tô.”

Mang hai người lớn còn sống sờ sờ đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, đặc biệt hai người này còn là Lam thị Song Bích thì làm sao có thể không để lọt tiếng gió, Nhiếp Minh Quyết trong lòng cảm thấy có lỗi vì dù sao chuyện cũng xảy ra trong nhà y, đương nhiên cùng Nhiếp Hoài Tang đưa người trở về.

Ngược lại Kim Quang Dao thì kiếm cớ mang Tiết Dương đi, nói với mọi người rằng phải mấy ngày nữa y mới đến, nếu không phải lúc này bọn họ đang tinh thần rối loạn, thì nhất định đã có thể nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa Kim Quang Dao và Tiết Dương.

Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là dặn dò một vài nhiệm vụ lan truyền tin đồn, thu thập quỷ đạo, Kim Quang Dao mặc dù sẽ không phản kháng mệnh lệnh của Kim Quang Thiện, nhưng cũng không thể toàn tâm toàn ý ra sức. Đổ thêm dầu vào lửa, khoanh tay đứng nhìn là những thứ y học được từ người đó từ khi còn nhỏ.

Tuy y không thèm quan tâm, nhưng phải nói rằng những thủ đoạn này mặc dù không phổ biến nhưng quả thực rất hữu ích. Tuy nhiên, ánh mắt của Kim Quang Dao tối lại, từ sau khi Song Bích say rượu ngược lại mọi việc đều mất kiểm soát. Ban đầu Giang Trừng đã dao động, nhưng mấy tháng qua tình cảm với Ngụy Vô Tiện lại trở nên thân thiết hơn.

Y biết được hướng gió gần đây từ miệng của Tiết Dương, dù sao cũng chỉ là suy đoán liệu Lam thị có ý đồ nhòm ngó vật quý hay không, mà bởi vì tiếng tốt của Lam thị nên hầu hết mọi người đều cảm thấy không có gì không ổn. Nếu Kim gia thu nhận được Ngụy Vô Tiện và Âm Hổ phù, chỉ sợ phải truyền ra phong phanh vài lời đồn gì đó, cho nên mới một bên giả vờ kết bạn với Giang gia, một bên lại âm thầm gợi ý Ngụy Vô Tiện giao ra Âm Hổ phù.

Kim Quang Thiện vừa coi thường bình dân bá tính, vừa dựa vào bá tính để huỷ hoại uy tín của Ngụy Vô Tiện, chia rẽ ly gián.

Kim Quang Dao luôn luôn thắc mắc, rốt cuộc vì sao y vào Kim gia. Nhưng nghĩ đến người phụ nữ trong ký ức, y lại không thể không làm, nhưng …… y thực sự không muốn tổn thương Lam Hi Thần.

Không nhắc đến Kim Quang Dao làm sao nhớ lại những ngày rối rắm này, cùng với sự dồn ép từng bước của Kim Quang Thiện nữa, lại nói đến nhóm người Ngụy Vô Tiện chạy rầm rộ về Vân Thâm Bất Tri Xứ, khiến Lam Khải Nhân đột nhiên biết được tin tức suýt nữa bị dọa chết.

Hai đứa nhóc quỷ này không nói một lời, không đúng, kinh thiên động địa rời khỏi nhà còn tự làm cho mình hôn mê bất tỉnh!

Thúc phụ đã không còn coi bọn chúng là môn sinh đắc ý của mình nữa, quả thực là món nợ oan nghiệt mà! Nhưng còn có thể làm gì đây, cũng không thể bỏ vô lò nấu lại, còn phải đặt bọn chúng nằm sao cho thoải mái, hơn nữa còn phải tìm y sư khám cho bọn chúng, quả nhiên con cái sinh ra là để đòi nợ, cho dù chỉ là cháu trai đi nữa.

Khi Lam Vong Cơ tỉnh lại không hiểu sao chỉ cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ rất rất dài, nhưng toàn bộ những gì trong giấc mơ đều không nhớ rõ, chỉ có lẽ là một giấc mơ đẹp, dù sao lúc tỉnh dậy trên mặt mày trong ánh mắt không khỏi mang theo chút ý cười.

Y nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, trong mắt hiện lên một tia ảo nảo, hình như y đã ngủ quên rồi, bèn không trì hoãn nữa, vội vàng đứng dậy, nhưng sau đó chuyển sang phía sau tấm bình phong thì nhìn thấy một người kiểu gì cũng không thể xuất hiện ở đây.

Người đó mặc hắc y đeo thắt lưng đỏ, mái tóc đen, như đang cười mà không phải cười, đôi mắt đang nhắm kia nếu mở ra sẽ là đôi mắt hoa đào rực rỡ, có thể thiêu đốt lòng người. Người đó họ Ngụy tên Anh, như một cơn gió, trêu chọc tâm trí người ta, nhưng lại không nắm giữ được.

Lam Vong Cơ có chút không khống chế được mình, đi đến bên chiếc giường La Hán, y nín thở do dự đưa tay ra dừng lại ở một bên mặt của Ngụy Vô Tiện, cũng không biết là do nhịp tim y quá lớn hay là do động tác quá lớn, Ngụy Vô Tiện làm như cảm nhận được, dụi dụi về phía y, suýt nữa thì rớt xuống, Lam Vong Cơ vội vàng ôm giữ hắn lại.

Ngụy Vô Tiện hơi hơi mở mắt, mơ mơ màng màng ghé đến gần khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, hôn bừa bãi lên đó một trận, giọng nói có chút mềm mại:

“Ta chỉ ngủ một lát thôi, ngủ thêm một lát thôi~”

Sau đó tìm được một góc độ thoải mái trong vòng tay Lam Vong Cơ yên tâm ngủ tiếp, để lại một mình Lam Vong Cơ hoài nghi có phải mình chưa tỉnh, lại rơi vào một giấc mơ ngọt ngào khác hay không.

Nếu không tại sao Ngụy Anh lại hôn y?