Say Song Bích

Chương 6: Mạt ngạch



Đội kỵ binh của các thế gia lần lượt tiến vào đấu trường, đến khi Lan Lăng Kim thị tiến vào đấu trường, Kim Tử Hiên cưỡi ngựa trực tiếp đến bãi bắn tên, giương cung bắn một mũi tên, trúng ngay hồng tâm, toàn thể mọi người lập tức reo hò, giành lấy sự nổi bật. Kim Tử Huân ở bên cạnh nhân cơ hội chế nhạo Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười, cũng không để ý tới gã.

Đến khi đội kỵ binh của Giang gia hắn đến bãi bắn tên, Ngụy Vô Tiện nhìn sang Lam gia, nghĩ tới lá thư trước đó, liền nói với Song Bích đang trên ngựa cài tên thử cung.

"Lam Trạm, giúp một chút đi ~"

Lam Vong Cơ còn chưa kịp trả lời, Giang Trừng đã hỏi trước: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Lam Vong Cơ hỏi: "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Mượn ngươi mạt ngạch để dùng một chút."

Nghe vậy, lỗ tai của Lam Vong Cơ đỏ lên, nhìn tình hình này Lam Hi Thần còn có gì không hiểu nữa, hắn có chút kích động muốn hỏi đệ đệ của mình, rồi muốn hỏi Ngụy Vô Tiện có phải muốn làm gì đó với đệ đệ hắn hay không? Trong lúc nhất thời có chút không quyết định được nên hỏi ai trước, mà Lam Vong Cơ cũng rất ngượng ngùng, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện gì.

Thấy không có phản hồi, Ngụy Vô Tiện cũng không giận, ngược lại còn có chút vui vẻ, ít nhất hiện giờ Lam Trạm không trừng mắt với hắn, lần trước đụng tới mạt ngạch của y giống như đụng vào thứ không thể đụng vậy, bây giờ chỉ là không nói gì quả thực là quá tốt rồi.

Giang Trừng thật sự muốn chưởng Ngụy Vô Tiện một cái cho rớt khỏi lưng ngựa. Cái tên này rõ ràng biết Lam Vong Cơ nhất định không cho mượn, còn cố tình phải hỏi, thực là rảnh rỗi sinh chuyện, nếu không phải đúng ngay sự kiện này thì y thề là y sẽ làm như vậy.

Y nói: "Ngươi muốn mạt ngạch để làm gì? Treo cổ tự tử hả? Ta cho ngươi mượn thắt lưng, không cần cảm ơn."

Ngụy Vô Tiện vừa cởi dải băng đen quấn trên cổ tay ra, vừa nói: "Thắt lưng ngươi giữ lại cho ngươi xài đi, không có mạt ngạch cũng không cần thứ đó của ngươi đâu."

Giang Trừng nói: "Ngươi ——"

Lời chưa nói xong, Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng buộc dải băng đen lên che hai mắt lại, gài tên, giương cung, thả tay — Trúng đích!

Chuỗi động tác này được hoàn thành như nước chảy mây trôi, tia lửa xẹt qua, khiến người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng hắn định làm gì, thậm chí không nhìn rõ động tác của hắn, hồng tâm trên tấm bia đã bị xuyên thủng tới tận lõi. Im phăng phắc trong nháy mắt, rồi lúc này bốn phương tám hướng mới bùng lên một tràng vỗ tay hò reo dậy sóng, còn nhiệt tình hơn cả tràng pháo tay dành cho Kim Tử Hiên vừa rồi.

Kim Tử Huân thấy vậy ngoài mặt trong lòng đều khó chịu, chế nhạo nói Ngụy Vô Tiện có bản lĩnh thì cứ tiếp tục bịt mắt trong lúc đi săn. Ngụy Vô Tiện tất nhiên không sợ sự khiêu khích của gã, ung dung đồng ý. Kim Tử Huân thấy tình hình như vậy lập tức dẫn người giành đi săn trước, Giang Trừng ngược lại không nhìn nổi Ngụy Vô Tiện lề mề, nhưng trong lòng hắn đã có tính toán, kêu y đi trước, Giang Trừng biết sư huynh nhà mình lợi hại, bèn dặn dò một câu rồi cũng dẫn tu sĩ Giang gia đi vào trong núi.

Mà bên kia Lam Hi Thần kéo đệ đệ mình lại, có chút kinh ngạc, lại có chút thần kỳ, có lẽ còn có một chút hứng thú hỏi:

"Vong Cơ à! Ngươi ...... chẳng lẽ thích Ngụy công tử?"

Lam Vong Cơ xấu hổ siết chặt tay áo của mình, nhưng huynh trưởng cứ nhất quyết muốn một câu trả lời, nên đành dè dặt khẽ gật đầu một cái. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lam Hi Thần cảm thán nói:

"Ta chỉ tưởng đệ thích chơi với Ngụy công tử thôi, không ngờ đệ lại còn thích Nguỵ công tử. Đúng rồi! Hồi nãy Nguỵ công tử muốn mạt ngạch của đệ đó! Đệ đệ! Đều là lỗi của huynh trưởng, thế mà không nhắc nhở đệ đừng qua loa, phải tích cực dũng cảm thể hiện tình yêu!"

Lam Hi Thần hận không thể quay trở lại vừa nãy, trực tiếp kéo mạt ngạch của đệ đệ xuống đưa cho Ngụy Vô Tiện, đáng tiếc, lỡ mất cơ hội rồi. Đợi đến khi đệ tử Lam gia mang bánh trôi yêu quý của Hàm Quang Quân đến thì thấy Song Bích người thì cúi đầu người thì ngẩng đầu, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ cố gắng hết sức củng cố tinh thần, giao bánh trôi vào tay Hàm Quang Quân trước, rồi thông báo với Trạch Vu Quân rằng Liễm Phương Tôn đang tìm ngài ấy.

Tuy nhiên trên thực tế là bọn họ đã bàn bạc rất lâu và quyết định giao Lam Hi Thần cho Liễm Phương Tôn chăm sóc, Lam tiên sinh đã thông báo mọi chuyện cho Kim Quang Dao, chưa nói đến Kim Quang Dao là một người khôn khéo, chỉ nói đến mối giao tình giữa y với Lam Hi Thần, thì giao người cho y chăm sóc là thoả đáng nhất. Trạch Vu Quân khi say rượu tuy hơi bôn phóng (kiểu tự do bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc một cách thoải mái không bị gò bó) ...... khụ khụ, không phải, là thẳng thắn, nhưng sự chú ý lại luôn dễ dàng bị chuyển hướng, vì vậy chỉ cần để ý nhiều hơn là được.

Về phần Hàm Quang Quân, đệ tử Lam gia nhìn nhìn Lam Vong Cơ chơi với thỏ, chỉ cần quen với hình ảnh này, thì Hàm Quang Quân vẫn là Hàm Quang Quân như cũ. Bọn họ thầm nghĩ, miễn đừng ai dám hỏi ngay mặt Hàm Quang Quân là trong tay ngài ấy đang ôm thứ gì, vậy mọi chuyện đều không thành vấn đề. Trên thực tế bọn họ cũng không cảm thấy sẽ có người dám hỏi Hàm Quang Quân, cho nên bọn họ khá là yên tâm.

Về việc ôm thỏ rồi làm sao săn bắn ấy hả? Ồ, Lam gia bọn họ không hiếm lạ nhé. Song Bích có thể an an tĩnh tĩnh, đừng nói là đi săn, cho dù là kêu bọn họ giao con mồi cho nhà khác cũng được luôn. Tất nhiên, bản thân bọn họ vẫn sẽ nỗ lực đi săn.

-------------------------