Sếp! Anh Là Tên Xấu Xa

Chương 2: Chương 1




Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết tốt để thực hiện 1 chuyến tham quan. Khả Khả đứng trước cổng Tử Cấm Thành đợi mãi mà vẫn chưa thấy Đặng Tiểu Tinh đến, cô lấy điện thoại định điện hối thúc nhỏ thì có 1 cuộc gọi đến. Thì ra là Tiểu Tinh, Khả khả bắt máy, chưa kịp nói lời nào thì đầu dây bên kia đã xin lỗi rối rít.
Khả Khả xin lỗi cậu nha hôm nay tớ không đi cùng cậu được, xin lỗi lần sau tớ sẽ bù cho cậu.
-Lý do?. Khả Khả lãnh đạm hỏi
-A! tớ quên mất là hôm nay có cuộc hẹn với khách hàng bên đối tác dùng cơm, tớ phãi đi cùng bác giám đốc, giúp bác ấy tiếp rượu.
-Hừ! Vì tiền quên bạn. Khả Khả nói hơi nặng âm mũi nghe có vẽ như đang trách mắng
-Xin lỗi mà lần sau tớ sẽ mời cậu ăn cơm như là lời xin lỗi, xem như là cậu thương cho thân thể già yếu của giám đốc tớ mà bỏ qua cho tớ nhé. Nói như vậy chứ Tiểu Tinh sớm biết tính cô bạn này, miệng rắn chứ lòng không rắn.
-Thôi nói lời vô nghĩa đi, không lo chuẩn bị kẻo lại trễ giờ, bị trừ lương thì đừng có mà than. Đúng như Tiểu Tinh nghĩ Khả Khả cũng không làm khó gì cô.
Cúp máy xong Khả Khả nhìn lên cổng Tử Cấm Thành chán nản thở dài. Hứng thú tham quan đã giảm mất một nữa nhưng đã tới trước cổng không lẽ lại trở về vì thế cô quyết định tiếp tục tham quan.
Khả Khả đi thăm thú khắp nơi, chụp rất nhiều ảnh ý định đem về chọc tức Tiểu Tinh. Khi đi đến Hoa viên Khả Khả thấy rất nhiều người tập trung ở đấy cô cũng tò mò qua xem thử. Hóa ra là đang quay phim. Dù gì củng không bận Khả khả quyết định nán lại xem.
Các thành viên trong đoàn làm phim bận rộn chuẩn bị cảnh quay, khả Khả nóng lòng chờ xem họ diễn nhưng mãi chẳng thấy họ bắt đầu chỉ thấy 2,3 người xúm xít lại thì thầm to nhỏ. Khả Khả thấy cũng chẳng thú vị nên xoay người định bỏ đi thì có 1 người đuổi theo:
-Cô gì ơi cô có thể giúp chúng tôi 1 tay không? 1 diễn viên của chúng tôi bị bệnh đột xuất đoàn làm phim hôm nay lại ít người nên không có người thay thế, cô có thể đóng thế vai cho diễn viên của chúng tôi được không?. Một người đàn ông trong đoàn làm phim lúc nãy nói.

-Tôi không phải diễn viên nên không giúp gì được cho anh. Nói xong Khả Khả xoay người đi.
-Ấy không cần phãi là diễn viên, vai này rất đơn giản chỉ cần đi theo phía sau diễn viên chính là được, không có lời thoại cô cứ yên tâm. Anh ta vẫn tiếp tục nài nỉ.
-Tôi vẫn là không đóng. Nghe anh ta nói thế Khả Khả liền từ chối, cô đoán vai mà bọn họ sắp giao cho cô, ngoài vai tỳ nữ thì còn vai gì nữa, cô như thế mà lại đóng vai tỳ nữ à bố, mẹ, anh trai mà biết chẳng khóc thét lên à. Vẫn là không đóng thì hơn.
Thấy cô có vẻ đăm chiêu anh chàng kia nghĩ là chắc cô lo lắng không đóng được nên liền ra sức nài nĩ:
-Cô làm ơn giúp dùm chúng tôi đi chỉ là cảnh quay nhỏ nên hôm nay chúng tôi không mang theo nhiều người, không lẽ vì thế lại hoãn cảnh. Cô giúp chúng tôi đi đoàn chúng tôi ở xa lắm chỉ nán lại đây vài ngày thôi còn rất nhiều cảnh chưa hoàn thành không lẽ lại vì cảnh quay nhỏ này làm chậm lộ trình của đoàn.
Thấy anh ta mè nheo mãi Khả khả cũng có chút xiêu lòng nhìn xung quanh thấy mọi người như củng đang dùng ánh mắt van nài nhìn cô nên cô cũng xuôi xuôi theo.
==
Đóng phim
Thấy Khả Khả tỏ vẽ đồng ý anh ta liền kéo cô ta vào đoàn, cười nịnh nọt với người đàn ông ngồi trên ghế, trông ông ta hình như là đạo diễn.
- Sếp em tìm thấy người thay thế cho cô diễn viên kia rồi.
Ông sếp kia săm soi nhìn Khả Khả rồi phán 1 câu:
- Ừm cũng được đấy, nhanh hóa trang cho cô ta.

Khả Khả thấy hơi ấm ức đường đường Hà đại tiểu thư như cô hạ mình giúp họ, cái ông đạo diễn kia không biết ơn thì thôi lại còn bảo “cũng được”, là ý gì? Cô nỗi tiếng là hoa khôi học đường suốt thời còn đi học, cả danh hiệu hoa khôi toàn trường suốt 5 năm đại học vẫn là luôn nằm trong tay cô, thế mà ông ta bảo cô tạm được.
( anchan: tỷ à, mặc dù tỷ có hơn người thật, nhưng tỷ cũng nên thông cảm cho ổng, người ta chuyên ngành là nhìn người để chọn, mỹ nữ nhìn qua cũng là vô số nói tỷ được là đang khen tỷ đấy)
- Vâng, vâng. Ông anh kia cười cười rồi dẫn cô đến gặp người hóa trang.
Thay trang phục xong khả khả lại gặp phãi ông anh lúc nãy.
- wao! Trông cô xinh đẹp chẳng thua gì nữ chính đúng là mắt nhìn người của tôi có khác. Nghe anh ta nói thế tâm tình Khả Khả cũng tốt lên mấy phần. Ông anh kia đứng cảm thán 1 hồi như sực nhớ ra điều gì liền nói với Khả Khả:
- à! Vai của cô là tỳ nữ của Dạ quý phi, tức cô gái kia. Nói xong anh ta liền chỉ về phía trước, bên trong tiểu đình có 1 cô gái đang ngồi, bên cạnh người quản lý đang ra sức quạt cho cô, chuyên viên trang điểm ra sức bôi bôi, trét trét lên mặt cô ta.
- chỉ cần đi theo phía sau cô ấy là được. Anh ta hướng dẫn, Khả Khả gật đầu. bên kia đạo diễn đã tập hợp mọi người lại chuẩn bị bắt đầu cảnh quay.
Khả Khả y theo lời dặn của ông anh kia chuyên tâm đi theo “chủ tử” của mình. Mà vị “chủ tử” kia căn bản là ngay cả nhìn cô 1 cái cũng chẳng có, nô tỳ đi theo củng đã đổi thế mà chủ tử cũng chả biết. (anchan:Cái này gọi là ỷ có tiếng liền không để người khác ở trong mắt đấy tỷ ạ)
Đi theo 1 hồi lại đến cái đình nhỏ lúc nãy “chủ tử” ngồi nhưng lần này không ngồi, trước khi Khả Khả và “chủ tử” bước vào tiểu đình thì có một mỹ nhân khác cũng đi tới nói trắng ra là đang ngán đường của “chủ tử”. Mỹ nử kia xinh đẹp thoát tục, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, mày cong như trăng, mắt to long lanh đáng yêu, chóp mũi cao nhọn, môi hồng nhỏ nhắn. Đúng là tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người. Khả Khả sau khi đã quan sát xong tiểu mỹ nhân lại len lén nhìn “chủ tử” của mình. Lòng yêu cái đẹp ai cũng có Khả Khả củng không ngoại lệ. mặc dù cô trời sinh vốn là xinh đẹp nhưng vẫn là thích ngắm người khác hơn là tự ngắm mình.
Nếu nói tiểu mỹ nhân đẹp kiểu ngây thơ trong sáng thoát tục thì “chủ tử” của cô chính là kiểu quyến rũ mê hoặc lòng người. Khuôn mặt xinh đẹp cái cằm nhọn nhọn, mày liễu nhướn cao ánh mắt phong tình, môi hồng căng mọng nhìn là muốn cắn, khóe môi cong cong, ngay cả thân hình cũng tuyệt đẹp. Lại nhìn sang vị tiểu mỹ nhân thân hình khá chuẩn tội 1 cái là cái bụng giả nhô lên rõ to thật là mất thẫm mỹ. Khả Khả trong lòng thầm cảm thán.
Khả Khả đang bận phân tích cái đẹp thì phía 2 đại mỹ nhân phát ra âm thanh rõ to, ngước mắt lên liền thấy “chủ tử” đã tặng cho tiểu mỹ nhân 1 cái tát rõ đau, một bên má đã ửng hồng in dấu mấy ngón tay. Khả Khả mở to mắt hết cở, cái này có phãi gọi là tranh sũng nơi hậu cung???
Đang ngon trớn đột nhiên “chủ tử” nín bặt, hình như là quên lời thoại.

5 phút trôi qua trong sự im lặng đáng sợ đột nhiên tiếng nói như vọng đến từ cõi âm của chú đạo diễn vang lên:
- cắt! cô làm sao vậy Y Y. Sao không đọc lời thoại?
- xin lỗi đạo diễn vì lúc nãy nhập tâm quá nên em quên mất thoại. “chủ tử” nói mắt chớp chớp kiểu ngây thơ vô tội
Đạo diễn chán nãn nói:
- Lần này tập trung một chút, làm lại.
Màn 2 cảnh 1 tiếp tục bắt đầu.
Vẫn là cảnh tát đó, lần này có vẽ “chủ tử” ra tay còn mạnh hơn lúc nãy, mặt của tiểu mỹ nhân lệch hẳn sang 1 bên, 5 ngón tay hằn rõ vết trên khuôn mặt trắng xinh nhỏ nhắn.
Chẳng biết “chủ tử” giở trò gì lại không đọc lời thoại mà nhào về phía tiểu mỹ nhân ra vẽ lo lắng hỏi han lại còn hết lời xin lỗi. Nhìn sao cũng ra cái bộ dạng mèo khóc chuột, dám chừng khi nãy là do cô ta cố ý phá cảnh để được tát người đây mà. Nghĩ tới đây Khả Khả chợt rùng mình đây có phãi là cái mà người ta hay nói, mặt đen tối trong thế giới showbiz. Chỉ có thể diễn tả bằng 2 chữ: ganh tỵ.
- Y Y cô lại làm cái gì vậy hả? tiếng nói âm u của chú đạo diễn lại cất lên phá tan không khí giả tạo trước mắt.
- A! xin lỗi đạo diễn, em quên mất, tại lúc nãy đánh quá tay em lo lắng cho Lôi Quyên nên mới… “chủ tử” cố ý kéo dài giọng.
- Ở đây ai mà chẳng nhìn ra cô cố ý, đã làm mà không nhận thì thôi đi còn cố ý đỗ lỗi là tại lo lắng cho tiểu mỹ nhân cô thật là quá trơ trẽn đó “chủ tử” à. Khả Khả thầm cảm thán.
Đạo diễn e ngại nhìn Lôi Quyên hỏi:
- Cô ổn chứ Lôi Quyên?
- Em vẫn ổn, có thể tiếp tục, chỉ là mong Y Y sư tỷ có thể chuyên tâm 1 chút diễn 1 lần là hoàn tiểu cảnh tránh ảnh hưởng đến nhiều người.

Nghe Lôi Quyên nói xong mặt Y Y đỏ lên Khả Khả đứng cạnh cũng nghe được tiếng cô ta nghiến răng.
Màn 3 cảnh 1 tiếp tục bắt đầu
“ba..” lại 1 cái tát rõ mạnh rơi trên mặt của Lôi Quyên lần này chắc “chủ tử” dùng hết 10 phần công lực nên mặt của tiểu mỹ nhân đã bắt đầu có dấu hiệu sưng lên…
Lại 5 phút mặc niệm trôi qua, “chủ tử’ không những trơ trẽn mà còn mặt dày quay sang nhìn chú đạo diễn vẽ mặt như hối lỗi nhẹ nhàng phát biểu rằng: cô ta quên thoại rồi.
Khả Khả choáng váng đánh 3 lần chưa đã tay hay sao còn định đánh tiếp đúng là đồ phụ nữ trơ trẽn mặt dày mà Khả Khả thầm mắng.
Đang hăng say mắng chữi “chủ tử” đột nhiên Khả Khả cảm nhận được có sát khí quanh đây, cô liền nhanh mắt tìm kiếm nơi phát ra sát khí để tý nữa rủi có xảy ra đại chiến thế giới còn biết đường mà tránh. Ánh mắt cô dừng tại 1 người, Anh ta đang hướng mắt nhìn về phía “chủ tử”, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù. Khả Khả chợt rùng mình lui về sau 2 bước, tránh xa “chủ tử” cô ta giờ đang là bia ngắm của sát thủ nếu không muốn văng miểng thì tránh xa ra.
Người kia như phát hiện ra Khả Khả đang tránh miểng liền hướng cô mà nở 1 nụ cười tà mị.
Sặc! như phát hiện được ánh nhìn của sát thủ đang di chuyển sang người mình Khả Khả liền rụt cổ lại như con rùa né tránh ánh nhìn sắc bén có thể giết chết người kia.
Sát thủ đi về phía đạo diễn, sau lưng anh ta còn có 2 người hình như là phụ tá hay thư kí gì đó vừa nhìn thì Khả Khả đã đoán biết được anh ta chẳng phải loại tốt lành gì. Nhìn thấy anh ta đạo diễn mừng như gặp được vàng xun xoe nịnh nọt. Nhìn phản ứng đó của đạo diễn Khả Khả chợt nở nụ cười khinh thường hướng về phía đạo diễn, lúc này ánh mắt của sát thủ vẫn không rời khỏi ngưởi Khả Khả. Dường như cảm nhận được ánh nhìn kì dị đang hướng về phía mình Khả Khả liền cụp đuôi trốn mất.
- Nghĩ giải lao 30 phút. Đạo diễn nói
Được giải lao Khả Khả liền nhân cơ hội chuồn vào trong góc tránh ánh nhìn kì dị kia. Nhân dịp không ai để ý Khả Khả liền lia mắt về phía vị cao nhân kia, nhìn kĩ lại thì sát thủ kia cũng khá đẹp trai, các góc cạnh của khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan cân xứng, mày kiếm cương nghị, mắt phượng cong cong nhìn có nét cười như không cười, mũi cao thẳng tắp, bạc môi gợi cảm như hút hồn đối phương, thân hình rắn chắc lực lưỡng, chỉ có thể dùng 2 từ để hình dung: hoàn mỹ
Khả Khả như rơi vào mê hồn trận nhìn mãi không chớp mắt cho đến khi ánh mắt đối phương chạm phải ánh mắt cô thì lúc này mới hoàn hồn. Khả Khả bối rối cúi mặt thật thấp che đi khuôn mặt sớm đã đỏ vì ngượng của mình, tự mình chất vấn: Khả Khả ơi là Khả Khả đâu phải lần đầu mày thấy trai đẹp đâu mà lại nhìn người ta đến chảy cả dãi thế hả, đợi đến khi người ta phát hiện mày nhìn trộm thì mới hoàn hồn, thật là mất mặt mà.
Khả Khả mãi cúi mặt nào có biết đại soái ca kia cũng đang hướng về phía Khả Khả mà cười.