Sếp Lục Của Tôi

Chương 33: 33




"Đôi khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm."
_____
Tiêu Hạ Nguyệt ra ngoài, Lục Cẩn Phong hắng giọng, cố ý nói lớn cho anh nghe thấy.

"Công ty như cái chợ."
Vương Tiểu Khôi nghe thấy thì xụ mặt xuống.

Cậu nhóc cấp ba trắng trắng mềm mềm năm xưa đâu rồi? Sao bây giờ lại thành ra thế này cơ chứ? Nghĩ lại Lục Cẩn Phong của ngày xưa mà hoài niệm vô cùng.

Nhắc mới nhớ, có vẻ như Lục Cẩn Phong không thích Văn Sơn thì phải, trước đây anh có nghe Tiểu Nguyệt nói qua một lần, là sau bữa hẹn gặp đầu tiên đủ bốn người ấy.

Theo anh nhớ thì số lần hai người họ gặp nhau không nhiều, phải nói là chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vậy tại sao sếp Lục này lại cay cú với bạn thân của anh cơ chứ.

Vừa rồi có lẽ cậu ấy nghe thấy Tiêu Hạ Nguyệt và anh sẽ cùng nhau đi ăn trưa cùng Văn Sơn nên mới cố tình nói như vậy, cốt là để cho anh nghe thấy.

Thật là càng nghĩ càng không thể hiểu nổi mà.


Vương Tiểu Khôi ngán ngẩm thở dài, mặc kệ người nào đó đang tức xì khói, anh nằm luôn xuống bàn làm việc, chỉ là nhắm mắt lại một lúc cho đỡ đau đầu thôi.

Anh nghĩ, sau này có đi gặp Văn Sơn thì sẽ tránh nói trước mặt cậu ấy, hai người ngồi chung một phòng mà mặt người kia đằng đằng sát khí thế kia anh cũng không dễ chịu gì.

Nhưng anh nào biết đối với Lục Cẩn Phong, Văn Sơn không để lại ấn tượng gì đặc biệt cho cậu.

Thứ duy nhất cậu nhớ chính là hắn ta và anh cực kỳ thân thiết với nhau.

Có lần cậu bắt gặp hắn ta đang câu lấy cổ anh thì thầm gì đó mà cậu không nghe rõ, thêm nữa là Tiêu Hạ Nguyệt từng nhắc tới việc Vương Tiểu Khôi vì cứu cái tên Văn Sơn chết tiệt kia mà xém chút bị một đám du côn đánh cho bầm giập, đây mới chính là lý do làm cậu ta tức giận.

Tự mình ăn giấm một hồi lâu còn Vương Tiểu Khôi cứ thế ngủ một lúc, thấy bản thân cứ tức giận như vậy cũng không làm được gì, Lục tổng cao cao tại thượng của chúng ta nhịn không được liền nhắn tin cho Tiêu Hạ Nguyệt cầu cứu.

[Tiêu Hạ Nguyệt.]
[Cái gì nữa? Cháy nhà à? Hay Khôi ca có chuyện gì? Trời ơi nói lẹ dùm cái, bổn cung đang bận.]
Vẫn cái giọng điệu quen thuộc đó, hơn ai hết, Lục Cẩn Phong biết cái gọi là "bận" của đứa bạn mình là gì.

Là ngồi ngắm trai đẹp trên màn hình máy tính a, còn công việc thì vứt qua một xó, thật là hết nói nổi mà.

Không biết cái tính mê trai này của cô được hình thành khi nào, cậu nhớ trước đây cô cứ thấy mấy cô gái xinh đẹp là cuống cả lên đòi xin wechat mà, sao bây giờ lại thích đàn ông rồi.

[Lát nữa cậu đi ăn cùng với anh ấy hả?]
[Hỏi thừa, đâu phải cậu bị điếc đâu mà không nghe thấy.

Xong chưa? Bổn cung đang bận thật.]
[Khi tới điểm hẹn, cậu bắn cho tôi địa chỉ nhé.]
[Không ạ, ai rảnh? Hơn nữa, đây là ba chúng tôi gặp lại nhau sau bao năm trời không còn liên lạc, cậu muốn đến đó làm gì?]
[Ai nói tôi sẽ đến đó cơ chứ.]
Mặc dù biết Tiêu Hạ Nguyệt đã biết tổng ý định của mình, Lục Cẩn Phong vẫn cố cãi lại.

[Tôi đâu có rảnh đến mức đó, tôi xin địa chỉ là để phòng trường hợp hai người mải miết trò chuyện quên giờ giấc, đến lúc đó tôi sẽ đến xách cổ hai người về.]
Bên kia cứ nhập rồi lại xóa, tầm hai phút sau Tiêu Hạ Nguyệt gửi cho cậu một icon cười khinh bỉ.


[Thế nào? Lo ai đó sẽ ăn mất người của cậu sao? Nè, ba chúng tôi là anh em thân thiết, cậu có cần phải làm tới như vậy luôn không hả? Với lại tôi còn chưa tính sổ với cậu vụ chậu cây đó, cậu giải thích thế nào đây?]
Trầm ngâm một lát, Lục Cẩn Phong cúi đầu nhập mấy chữ.

[Là tôi lấy của cậu, xin lỗi nhé.]
Đệt mợ!
Tiêu Hạ Nguyệt bên này chửi ầm cả lên.

Cô biết ngay mà, nhìn cái chậu đó quen mắt lắm.

Quả thật, chiếc chậu kia trước đây thuộc quyền sở hữu của cô.

Trong trí nhớ kém cỏi của mình, hình như đó là chiếc chậu chính tay Vương Tiểu Khôi mua về vẽ lên mấy hình ảnh đáng yêu cho cô đem về trồng cây, lâu quá không nhìn thấy nó hóa ra lại nằm ở chỗ tên Lục - chôm đồ - Cẩn Phong kia.

Thật tức chết cô rồi!
[Há? Chôm đồ của tôi xong quăng lại một câu "Xin lỗi" là được rồi hả? Khai mau, tại sao cậu lấy cái chậu thân yêu của tôi?]
*Icon tức đến đánh người.

[Của anh ấy, tôi muốn lấy về ngắm cho đỡ nhớ.]
[Lấy lúc nào?]
[Lúc ở Mĩ, cậu không phát hiện ra sao?]
Cái đ**!
Tiêu Hạ Nguyệt rất muốn chửi thề.


Ngang như lấy đồ của người ta không xin lấy một tiếng còn nói mình không phát hiện, thật là ngứa đòn mà.

[Làm sao tôi biết được bên cạnh mình có tướng cướp chứ? Thôi bây giờ xem như vật hoàn chủ, để đó cho Khôi ca đi.]
[À mà anh ấy đâu rồi? Tan làm chưa?]
Lục Cẩn Phong ngước cổ lên nhìn người vẫn còn ngủ ngon lành, bất giác mỉm cười.

[Ngủ rồi.

Khi nào tan làm cậu đến đánh thức anh ấy đi, tôi phải ra ngoài một lát.]
[Đi đâu đó?]
[Đi mua cây về trồng.]
[...]
_________
Ét o ét, em đang thi mấy chị ơi, cứu mạng!1
_(ˇωˇ」∠)_.