Dù không muốn phá vỡ giây phút thân mật ngắn ngủi của cả hai nhưng thời gian nào có chờ đợi một ai. Sáu tiếng sau hai người họ xuống sân bay, điểm đến đầu tiên không phải là khách sạn như trong lý thuyết, Lục Cẩn Phong có một ngôi nhà nhỏ ở gần ngoại ô nên cả hai cùng nhau đến đó. Tuy ngôi nhà nhỏ này cách khá xa chi nhánh của Lục Cẩn Phong nhưng ở đây rất thoải mái, không khí trong lành, hơn nữa còn có rất nhiều cây xanh, cậu nghĩ Vương Tiểu Khôi sẽ thích.
Dừng chân nơi ngoại ô thành phố, vừa bước xuống xe Vương Tiểu Khôi thoáng rung động với vẻ đẹp của nơi này. Khác với tưởng tượng của anh, nơi này không có một dinh thự xa hoa lộng lẫy như các thánh ngôn tình hay đưa vào tiểu thuyết, cũng không có một dàn vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm đứng dàn hàng ngang chào đón. Thứ duy nhất chào đón bọn họ là một vườn hoa dại mọc trước nhà, lấp ló phía sau là một ngôi nhà làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển, thoạt nhìn khá rộng rãi và thoáng mát.
"Thế nào? Thích không?"
Tay nhẹ khoác hờ vai người thương, Lục Cẩn Phong nhỏ giọng men theo cơn gió nhẹ thì thầm lời trong lòng.
"Sau này nếu anh thích, tôi có thể đưa anh đến đây bất cứ lúc nào anh muốn."
"Cậu nói gì cơ?"
Vương Tiểu Khôi quay lại hỏi. Có lẽ mỹ cảnh đang hiện diện trước mắt đã sớm câu mất hồn phách của chàng trai yêu cái đẹp, nó tựa một thiên đường ảo mộng giữa nhân gian, vô tình làm anh mê mẩn đến mức bỏ lỡ câu nói mà có nằm mơ anh cũng muốn được tận tai nghe thấy.
"À, không có gì."
Lục Cẩn Phong nói, bàn tay trên vai anh cũng rụt lại theo bản năng.
"Vào nhà thôi, anh định đứng đây đến khi nào?"
"A, xin lỗi. Tại nơi này đẹp quá nên tôi quên mất chúng ta còn đứng ngoài đường. Nào, đi vào thôi, đưa đồ đây tôi xách cho."
Hành lý chưa đến tay đã bị Lục Cẩn Phong giành mất, cậu nhíu mày tặc lưỡi trêu chọc.
"Nhìn anh ốm yếu như vậy sao có thể mang hết chỗ này vào chứ?
"Cậu tự nhìn lại mình xem, trông như con cá khô mà còn mở mồm chê tôi ốm yếu."
Lục Cẩn Phong bất lực không biết nói gì thêm, quả thật là cậu gầy, nhưng mà thể chất cậu tốt chứ không phải dạng ốm yếu. Nhìn lại Vương Tiểu Khôi mà phiền lòng, anh ốm đi so với trước đây nhiều rồi, không biết ngày thường anh sinh hoạt ăn uống thế nào mà để gầy nhom thế kia.
Đau lòng là thật, tức giận cũng là thật.
Cậu đau lòng vì anh khổ sở, vừa phải lam lũ kiếm tiền, vừa phải che giấu đi nổi đau cậu ban tặng. Nhưng so với đau lòng thì cậu giận bản thân hơn, giận bản thân vì không trở về sớm hơn, giận mình sao lại mang đến nhiều tổn thương cho anh đến thế. Mặc dù biết mọi chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, nhưng sự hối tiếc vẫn còn đó, nó như con quỷ đeo bám dai dẳng theo cậu mãi không thôi.
Nhưng có một điều cậu chắc chắn, những việc cậu đang làm và sẽ làm đều xuất phát từ trái tim, từ tình cảm chân thành của bản thân dành cho anh chứ không phải là sự an ủi, sự bù đắp cho những sai lầm trước đây của cậu.
Ngày hôm nay cậu mong anh được hạnh phúc, và ngày sau cũng thế.