Để thể hiện sự chân thành trong lần hợp tác này với Đàm Tự, Qs-7 đã đặc biệt cử tới một chiếc xe rất lớn để tiếp đón bọn họ.
Trên thân xe có một tấm áp phích rất dễ thương, là banner quảng cáo cho buổi chung kết xếp hạng của Qs-7.
Đây là một chiếc xe buýt, ngày thường cả một phân đội nhỏ ngồi cũng đã dư dả, thế nên bây giờ cả chín người cùng ngồi quả thật còn rất rộng, Hà Khoan vì thế thuận lợi được lên xe đi nhờ.
Khoảng cách không quá xa, chưa tới mười phút đã tới địa điểm.
Đàm Tự xuống xe nhìn xung quanh, vẻ mặt có thể xem là hài lòng.
Đặng Văn Thuỵ trước đây không có nói sai, Qs-7 thật sự rất nổi tiếng ở Nhật Bản. Gần một giờ trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, bên ngoài đã có cả một biển người đông đúc. Trước cửa vào được xếp hàng như một con rồng dài, các cửa hàng xung quanh cũng đã được bao quanh chật cứng.
Hầu như trên tay, trên vai thậm chí là cả trên đầu của mỗi người đều có đủ các loại món đồ support nhiều kiểu dáng khác nhau.
Ngoài trừ Túc Duy An và Hà Khoan thì mọi người trong đoàn của bọn họ cũng chỉ có balo và điện thoại.
Nhân viên công tác nhanh chóng đi đến và đưa họ tới khu cầu thang.
Hà Khoan đi theo phía sau bọn họ, kích động hỏi, "An An, tớ cũng có thể đi từ đây sao? Có thể gặp được các thành viên không? Tớ có thể đổi chỗ ngồi của mình lên ghế trước được không?"
Thanh âm của cậu đã cố tình đè thấp nhưng vẫn có thể bị tất cả mọi người nghe được.
"Có thể đi từ đây rồi." Đàm Tự, người đi tận đằng trước đột nhiên mở miệng.
Ngay sau đó, hắn cười lạnh, "Đi đến chỗ ngồi của cậu đi."
"... Ò." Sao cậu cứ cảm thấy cách Đàm Tự nói chuyện có chút gai góc.
Hà Khoan lắc đầu, người ta đường đường là phó chủ tịch của Thiên Húc, chỉ có ăn no rửng mỡ mới đi đâm chọt kẻ thường dân nhỏ bé như cậu.
Túc Duy An vừa đi vào đã chào tạm biệt mọi người ngay, cậu đi theo nhân viên giữ vị trí tới chỗ của Hà Khoan.
Mặc dù ghế của Hà Khoan không phải là ở hàng đầu, nhưng cách cũng không xa lắm. Và sẽ có một số sân khấu được thiết kế dài trong các buổi concert, vì vậy cơ hội được eyecontact* gần gũi với thần tượng nhỏ cũng hoàn toàn có thể.
*Eyecontact: Giao lưu ánh mắt.
Sau khi cùng Hà Khoan làm tốt việc chuẩn bị support, Túc Duy An vô thức nhìn sang hàng ghế đầu.
Cũng may chiều cao trung bình của người Nhật không cao nên thân hình của Đàm Tự khá nổi bật ở hàng phía trước一一
Không, thật ra trong công ty của bọn họ cũng có một vài vị đồng nghiệp nổi bật giống nhau.
Vì vị trí hàng đầu không dễ lấy, những người xung quanh đa phần đều là thành viên gạo cội trong fandom* hoặc là fan cứng* của Qs-7, trên người ai cũng có những món đồ cổ vũ màu hồng, hồng và xanh lam, quần áo họ mặc cũng tương đối... giản dị và vô cùng dễ thấy.
*Thành viên gạo cội trong fandom: Fan lâu năm và nhiều kinh nghiệm.
*Fan cứng: Không phân biệt mới cũ, là fan trung thành, yêu thích cuồng nhiệt và support mạnh.
Bài hát của Qs-7 bắt đầu vang lên, Đàm Tự liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay rồi tiếp tục ngẩng đầu, mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước.
"Tôi cảm thấy hơi cứng đờ..." Trầm Thần nhỏ giọng nói với nữ đồng nghiệp ở bên cạnh, "Cảm giác như mình đang bị tà giáo bao quanh vậy đấy."
Nữ đồng nghiệp có chút hiểu biết về Qs-7, cô mỉm cười nói, "Là như vậy đấy, buổi biểu diễn của nhóm nhạc này rất náo nhiệt, một lát nữa cô cũng sẽ quen thôi."
Điện thoại ở trong túi của Đàm Tự rung lên.
Là mẹ Đàm gửi tin nhắn đến, chia sẻ cho hắn một bài viết với tiêu đề, "Người hút thuốc về sau nhất định sẽ mắc phải 99 căn bệnh này."
Đây cũng chính là điểm duy nhất mẹ của hắn giống với những người bạn cùng độ tuổi.
[Đàm Tự]: Mẹ này, tốt hay xấu gì mẹ cũng là một vị chuyên gia, gửi sang loại bài viết này lương tâm không cắn rứt sao?
[Mẹ Đàm]: Chuyên gia này mỗi ngày đều đổ vào lỗ tai của con việc hút thuốc nguy hại như thế nào, tại sao việc này không nghe con nhắc đến nhỉ?
[Đàm Tự]: Mấy ngày rồi con không hút thuốc.
[Mẹ Đàm]: Học được thói nói dối rồi đấy, sao dạo gần đây không về nhà? Hay là con còn để bụng chuyện của Mạn Mạn?
[Đàm Tự]: Thật sự không hút, con đang đi công tác.
Hút thuốc sẽ không khoẻ mạnh, hít phải khói thuốc cũng không tốt cho sức khoẻ. Trước đây mỗi lần đi công tác, điều hắn nghĩ tới đầu tiên là đi tìm gian hút thuốc để hút hai điếu, nhưng hắn đến động thôi cũng chưa có làm trong chuyến đi Nhật Bản này.
Nhớ tới Túc Duy An hôm đó ở trên xe khuyên nhủ như đang giảng bài, Đàm Tự phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi.
Âm nhạc ngừng lại, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, đọc những điều lưu ý khi tham gia xem concert.
Bởi vì có đối tác nước ngoài tới địa điểm nên sau khi đọc bản giới thiệu xong còn phải lặp lại bằng tiếng Anh một lần. Thế nhưng tiếng Anh của người này rõ ràng không quá tốt, chỉ nói được vài câu ít ỏi như "Không thể quay chụp", "Không thể ghi âm" cùng với "Chào mừng quý vị khán giả đã đến với buổi biểu diễn."
Người Nhật Bản phát âm tiếng Anh... thật sự có chút không ổn.
Nghe thấy được giọng nói của thần tượng nhỏ, decibel của những người bên cạnh Đàm Tự không ngừng cao lên thêm vài phần, họ không thể ngừng hét lên tên của người đọc đó.
Âm thanh lớn đến nỗi một vài vị đồng nghiệp phải che tai lại.
Năm phút sau, ánh đèn mờ đi, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Buổi biểu diễn chỉ kéo dài trong vòng một tiếng, thời gian còn lại sẽ dùng để tuyên bố kết quả bình chọn của năm nay. Phần dàn dựng sân khấu tương đối đơn giản, đoạn nhạc dạo đầu nhẹ nhàng phát, thang máy chậm rãi từ từ đưa ba cô gái xuất hiện trong bộ POSS dễ thương lên sân khấu, đúng là top 3 của bảng xếp hạng năm trước.
Người ở giữa kia cầm lấy micro rồi gửi lời chào tới tất cả người hâm mộ có mặt ở đây一一
Chắc là đang chào hỏi nhỉ, Đàm Tự mặt không chút cảm xúc nghĩ.
Cô gái làm nũng dễ như trở bàn tay, nói xong vài câu, cô lập tức cất tiếng hát.
Biểu cảm của Đàm Tự hơi khó diễn tả.
Kỹ năng hát hò này có chút không dám khen tặng, cũng may là chỉ hát solo hai câu đầu ở phần phía trước, ngay sau khi nhạc nền được phát ra thì giọng hát của cô cũng bị che phủ đi hoàn toàn.
Hát được một nửa, hơn mười mấy cô gái chạy ra từ mọi phía của sân khấu và xếp thành một đội hình vũ đạo.
Có thể là sẽ chia đôi, nếu không thì vừa nhảy vừa hát hơn nữa còn là hát đồng thanh thì không thể nào ổn như vậy được.
Đàm Tự một bên xem, một bên thì đánh giá ở trong lòng.
Quả nhiên, tin tức tiêu cực về Qs-7 cũng không phải là giả, nhưng Đàm Tự không quan tâm lắm. Ai đã thấy một vài người hay nhóm nhạc nổi tiếng nào mà không có tin tức tiêu cực?
Khi đoạn nhạc dạo đầu của một bài hát tiếp theo vang lên, những người hâm mộ ngồi xung quanh bọn họ đột nhiên đứng dậy——
"Ah~~~~ Ah~~~~ ha ha ha ha!...&%¥#!"
Sau đó bọn họ đọc gì, Đàm Tự nghe không hiểu, nhưng thần kỳ nhất chính là bọn họ như đã có hẹn từ trước, sau mỗi một câu hát là sẽ có những tiếng hô giống nhau vang lên theo.
Hơn nữa không chỉ có những người hâm mộ trong khu vực của bọn họ, trái phải đều thấy, dường như toàn bộ khán giả đều đã đứng lên, tiếng hô của bọn họ gần như muốn lấn át cả nhạc nền!
Đám người ở bên Đàm Tự còn lợi hại hơn, không chỉ có miệng hô mà tay cũng không nhàn rỗi, vẫy lightstick lung tung vài lần suýt đã động phải hắn.
".............."
Ngũ quan của Đàm Tự nhanh chóng nhăn lại với nhau, bây giờ nếu thêm vài dấu chấm hỏi quanh đầu hắn thì có thể ra ngay một cái meme. Đam Mỹ Sắc
"Trời ơi, tôi bị chói tai rồi, nói fandom Nhật Bản đánh call là nhất quả thật không sai mà..." Trầm Thần bịt tai, nói lớn với đồng nghiệp nữ ở bên cạnh.
Đàm Tự hỏi cô, "Đánh call là gì? Gọi điện thoại?"
"Đó là fanchant, một hình thức support一一" Trầm Thần ghé vào tai hắn, "Có những từ cần hô cố định sau mỗi câu hát, cũng như các động tác cụ thể. Anh xem, là như vậy đó." Cô chỉ vào người đàn ông ở bên cạnh.
Trầm Thần vừa mới nói xong, người đàn ông ở bên cạnh lại làm ra một động tác lớn, Đàm Tự ngả người ra sau để tránh sau đó đột ngột đứng dậy.
Hắn xoay đầu tìm kiếm Túc Duy An trong đám đông.
Đối với một vóc dáng nhỏ bé như thế, đừng để bị ai đó... đánh phải đấy...
Hắn suy nghĩ đến đây rồi sau đó thả chậm câu từ.
Bởi vì Đàm Tự tìm thấy ngay Túc Duy An ngay khi hắn xoay người一一
Hắn nhìn thấy một chiếc băng rôn màu hồng nhạt cuốn quanh đầu cậu, một chiếc banner trên vai, mắt trái phía dưới dán một chiếc sticker của thần tượng nhỏ và trên tay thì nắm hai cây lightstick, dùng sức vẫy mạnh.
Đứa nhỏ nhìn chăm chú lên sân khấu, đôi mắt cười thành hình trăng non cong cong, đáy mắt dường như long lanh rạng rỡ, đôi môi biến đổi hình dạng theo fanchant, cả người dường như bừng sáng.
Vẻ mặt của cậu quá sinh động, đến mức Đàm Tự đột nhiên có thể cảm nhận được không khí của buổi concert này.
Hắn nhìn chằm chằm vào Túc Duy An đến thất thần, ánh mắt của người kia bỗng chuyển động, cứ thế va chạm với ánh mắt của Đàm Tự.
Ánh sáng nơi đáy mắt của Túc Duy An còn chưa mờ đi hết, Đàm Tự hơi giật mình, như là bị vật gì đó đánh trúng, nhưng trước hết vẫn xoay đầu đi để tránh tầm mắt của cậu ấy.
Đàm Tự nhìn tới cô gái trên sân khấu, lại thất thần thêm hai phút nữa.
Đến khi một viên kẹo được ném vào trong lòng bàn tay của hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại. Thần tượng nhỏ đứng ở rìa sân khấu nhìn hắn nũng nịu cười, cầm lấy giỏ kẹo rồi bỏ đi.
Đàm Tự đột nhiên dùng hai lòng bàn tay che mắt mình lại.
"Phó tổng, có chuyện gì sao?" Trầm Thần ngồi ở bên cạnh phát hiện ra hắn có điểm không đúng, cô đặt câu hỏi.
"... không có việc gì." Một lúc lâu sau Đàm Tự mới bỏ tay xuống, cho kẹo vào trong túi rồi khôi phục lại giọng điệu bình thường, tĩnh tĩnh nói, "Đáng yêu quá thôi."
Trầm Thần tán thành, "Đúng vậy, ngay cả một người phụ nữ như tôi cũng cảm thấy các cô ấy quá đáng yêu."
Đàm Tự cười không cho ý kiến.
Sau đó Đàm Tự không ngừng quay đầu nhìn lại, nhưng không còn có thể chạm phải ánh mắt của Túc Duy An được nữa 一一 ánh mắt của người kia dường như không hề rời khỏi thần tượng nhỏ của mình.
Hấp dẫn cậu đến vậy sao? Đàm Tự mắng thầm một câu.
Sau khi một đoạn nhạc kết thúc, các bài hát sau đó không phải là đồng ca mà cơ bản sẽ có ba đến bảy người cùng trình diễn.
Đàm Tự gõ ngón trỏ lên đầu gối, nghe thấy người ở bên cạnh lại lớn giọng, hắn nghĩ sau này đến đây nhất định phải mang theo một cái nút bịt tai.
Chương trình kéo dài đến một nửa, một khúc nhạc dạo đầu đầy quyến rũ và kiều diễm vang lên.
Không phải Đàm Tự vừa nghe nhạc là có thể biết được phong cách của ca khúc, vì hắn nhìn thấy ba cô gái mặc kiểu quần áo tương tự như loại nội y tình thú đang chậm rãi bước lên sân khấu.
Các cô gái mặc tất lưới gợi cảm, ở trên tay mỗi người còn kéo theo một cái ghế dựa. Bất kể nhìn thế nào đây cũng sẽ là một điệu nhảy ghế mang cảm xúc mãnh liệt bắn ra tứ phía.
Đàm Tự theo bản năng nhìn lại.
Túc Duy An không hô fanchant nữa, lúc này hai tay của cậu đang nắm chặt lại đặt ở trước ngực, lighstick dựa vào hai bên hông, ở khuôn mặt sạch sẽ in lại hai vệt màu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu không thấy được là cảm xúc gì.
Tại sao hắn chỉ muốn lao đến che lấy đôi mắt của đứa nhỏ kia.
Đàm Tự vừa nghĩ vừa kiềm chế chính mình.
"Loại biểu diễn này sẽ không dạy hư cho trẻ con sao?" Đàm Tự đen mặt nhìn Trầm Thần ở bên cạnh.
"Không được quay chụp nên cũng chưa lộ ra ngoài, vì vậy..." Trầm Thần nhìn vẻ mặt của Đàm Tự, không khỏi thở dài 一一 ông chủ tương lai của bọn họ thật sự không giống với những người đàn ông khác, hoàn toàn không biết động lòng trước sắc đẹp!
Nhìn ba người kia gác chân lên ghế bắt đầu cởi tất, gương mặt của Đàm Tự sầm xuống.
Hắn quay lại lần thứ n, Túc Duy An đang nói chuyện với Hà Khoan ở bên cạnh cậu ấy.
Ngay sau đó, đột nhiên sườn mặt của hắn như bị thứ gì ném tới, Đàm Tự cảm thấy như mọi người ở bên cạnh mình đều im lặng vài giây一一
Hắn vô thức xoay người lại thì nhìn thấy một đôi tất dài viền ren màu tím đang treo trên mũi giày của mình
Máy ảnh cũng vừa lúc quay tới đây, tất cả các khán giả đều nhìn thấy Đàm Tự bị tất chân va vào mặt.
Tất nhiên Đàm Tự không thật sự may mắn đến như thế, phân đoạn ném vật phẩm tại concert mọi thần tượng nhỏ đều đã được hướng dẫn phải ném về phía của vị tiên sinh hợp tác kia.
Thần tượng nhỏ nhìn khuôn mặt tối sầm của người đàn ông, cô cười trừ rồi vội vàng quay trở lại ghế dựa.
Ở phía sau, Hà Khoan gắt gao nắm chặt lấy tay của Túc Duy An, "A a a a vị phó tổng kia vậy mà bị tất của sốt Sakura va phải rồi!!! Hạnh phúc quá chưa kìa!!! Cậu nói xem anh ta có bán cho tớ không? Nhưng anh ta giàu quá, giống như cũng sẽ khinh thường tớ một chút vậy... ôi."
Túc Duy An ngơ ngác mặc cho người ở bên cạnh mình đang phát hoảng.
Máy ảnh lập tức quay tới sân khấu, cậu chỉ kịp nhìn tới khoảnh khắc sững sờ của Đàm Tự.